Chương 8

Em ấy không sợ tối, em ấy chỉ là cần một người lắng nghe.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, em ấy đều sẽ nói rất nhiều, nói về những người sùng bái em ấy, nói về “thành tích” của em ấy ở trên trường.

Tôi cực kỳ mệt mỏi, không quan tâm đến em ấy nữa, em ấy sẽ tìm mọi cách để đánh thức tôi.

Cánh tay và bắp đùi bên trong của tôi thường bị em ấy bóp đến tím tái một mảnh.

Không biết ai đã nói cho em ấy biết, hai vị trí đó bóp lên không tốn sức mà còn rất đau.

“Con đã nói rồi, buổi tối con muốn học tập, ngủ muộn, không thể ngủ với Tình Tình được.”

“Học hành! Học hành! Học hành có ích gì, Tình Tình mới là nhân vật chính, mày dỗ nó ngoan, tiền tự nhiên sẽ có hiểu không.”

Những gì mẹ nói có thể đúng, nhưng tôi đã chán ngấy cái cảm giác phải cúi đầu trước người khác rồi.

“Vậy sao mẹ không tự dỗ đi?”

“Mày là chị gái, chăm sóc em gái không phải là lẽ đương nhiên sao?”

“Trường học quá xa, đi lại không thuận tiện cho lắm."

"Mày ăn của tao, uống của tao, bây giờ tao bảo mày làm chút việc cũng không được à?"

Tôi không đáp.

Nếu đến lúc nhập học, bà sẽ biết tôi không phải đang kiếm cớ cho mình.

Chúng tôi sống trong khu biệt thự ở nửa ngọn đồi, không có xe buýt, tôi phải đi bộ nửa tiếng xuống chân đồi, rồi bắt hai chuyến xe buýt nữa mới đến trường, mất một tiếng rưỡi đồng hồ trên đường.

Trong nhà có tài xế, nhưng chỉ phụ trách đưa đón Tô Tình.

"Tô Noãn, tao nói cho mày biết, hôm nay mày mà ra khỏi đây, sau này cũng đừng có quay về nữa!"

Tôi cười nhìn bà, nhảy xuống hồ bơi vớt vali của mình ra.

Nước không sâu, nhưng trong khoảnh khắc cả người chìm trong nước, tôi vẫn không nhịn được run rẩy.

Ký ức đã chết, ập vào trước mặt.

Năm tôi lên bốn tuổi, vào dịp Trung thu, mẹ nói muốn ăn canh cá.

Cha bảo tôi đi xin khắp làng, tôi cầm chiếc bát sứ sứt mẻ đi gõ cửa từng nhà nhưng cũng không xin được.

Để mẹ có thể ăn được canh cá, tôi quyết định đi bắt cá ở con sông nhỏ đầu làng.

Việc bắt cá này, tôi chỉ thấy mấy đứa trẻ lớn trong làng làm việc này thôi.

Bọn họ nói dưới những tảng đá lớn này có nhiều cá tôm lắm.

Tôi cuộn ống quần xuống nước, dọn một khối lại một khối đá, cuối cùng cũng bắt được một con cá to.

Con cá có vẻ bị thương, bơi chậm, lúc bắt được, tôi mới phát hiện ra mình đã đi đến chỗ nước sâu.

Thể lực chống đỡ hết nổi, hơn nữa trong lòng sợ hãi, tôi lỡ trượt chân ngã xuống nước.