Chương 2: Tát tay.

Duẫn Khải Trạch không phải quân tử, hắn cứu thoát Thanh Tiêu khỏi tay Hàn Thanh là vì hắn không ưa gã kia, thứ hai là khi nhìn thấy Thanh Tiêu chật vật ngồi trên đất, đôi mắt quật cường sáng ngời của cô làm cho hắn động lòng.

Hắn ngồi lặng im trong góc tối, chờ đợi cô gái này phản đòn lại với Hàn Thanh, nhưng cuối cùng chính hắn lại là kẻ không nhịn được ra tay trước.

Biết làm sao được, con mồi này hắn trúng trước rồi, ai cũng không được bắt nạt.

Vài giây ngắn ngủi kia như được kéo dài ra vô hạn, Duẫn Khải Trạch áp sát vào mặt cô, cánh môi mang theo hương rượu nồng nàn áp đến, ra sức cạy mở đôi môi mềm trước mắt. Thanh Tiêu lần đầu tiên bị một người đàn ông đυ.ng chạm như thế, cô kinh ngạc mở to mắt, hai tay ấn vào l*иg ngực kia đẩy mạnh ra, nhưng ánh mắt hắn lóe lên ý cười, bàn tay đang ôm lấy lưng cô chuyển dời ra sau gáy xoa nhẹ hai cái, sau đó bóp chặt, kéo mạnh về phía mình.

Trước khi rời khỏi hắn còn không quên quét một vòng trên răng cô, trong lòng thầm nghĩ mùi vị của đứa nhóc này không tồi.

Thanh Tiêu ngồi trên đùi hắn, cơ thể như phát run.

“Anh, khốn nạn!”

“Nhưng kẻ khốn nạn này chính là người vừa cứu thoát em khỏi một trận nhục nhã đó, tôi chỉ lấy thứ nên thuộc về mình mà thôi.”

Ngón tay Duẫn Khải Trạch chạm vào vành môi Thanh Tiêu, nơi đó còn đọng lại một chút nước bọt óng ánh. Cô tức tối hất văng cái tay kia ra, nhanh chóng rời khỏi vòng tay của người này. Thanh Tiêu đứng lên, hai chân loạng choạng đυ.ng vào cạnh bàn, cô hoảng hốt muốn chạy đi, sau đó quay người lại.

“Sao đấy, em lại…”

Chát!

Khuôn mặt vui vẻ cùng tiếng nói của Duẫn Khải Trạch bị cắt ngang.

Thanh Tiêu tát vào mặt hắn, một tiếng vang giòn giã làm cho người trong phòng đồng loạt sửng sốt tại chỗ.

Sau đó, cô không quay đầu lại, chạy một mạch ra ngoài.

Hàn Tranh tỉnh trước nhất, hắn chửi bậy hai tiếng, gấp gáp gào lên.

“Cái con khốn này, nó lại dám đánh anh Duẫn, người đâu, mau bắt con nhỏ kia lại!”

Duẫn Khải Trạch ôm một bên má đau rát, hắn phất tay: “Không cần!”

Đầu lưỡi Duẫn Khải Trạch đảo quanh, một mùi tanh ngọt xuất hiện trong khoang miệng. Hắn còn chưa nói xong đã bị đánh, lực tay của Thanh Tiêu mạnh đến mức làm răng hắn cắn vào lưỡi mà chảy máu.

Tâm tình của Duẫn Khải Trạch chùn xuống, nhưng nhớ đến cái hôn ngọt ngào ban nãy, hắn lại có chút cảm giác lưu luyến.

Một con mồi khó thuần phục, nghĩ đến cũng không quá tệ, chỉ là móng vuốt dài rồi, cần phải bẻ gãy hết.

“Con nhỏ kia đánh cậu như thế mà cậu bỏ qua cho nó à? Duẫn thiếu gia mà tôi quen biết nào có như thế, cậu bị cô gái kia bỏ bùa rồi ư? Còn cười nữa?Thích thật rồi?”

Với sự não bổ của Lâm Thu Thạch, Duẫn Khải Trạch không biết làm gì hơn là nhún vai đầy bất lực, thản nhiên nói.

“Được dịp thì chơi, thế nào, cậu cũng muốn quản đến tôi rồi?”

“Không, không phải nhưng mà loại người này cậu cũng động vào, không thấy tội lỗi hả?”

Cô gái kia vừa nhìn đã biết chưa từng qua tay ai, loại người non nớt đơn thuần ấy lại bị Duẫn Khải Trạch nhắm trúng, đúng là xui xẻo tám đời.

Duẫn Khải Trạch sờ gò má vẫn còn phát đau của mình, nghiến răng nói.

“Cô ta dám đánh tôi, vậy thì phải nhận trừng phạt.”

Âm lượng của câu nói này khá lớn, Hàn Tranh ở bên cạnh cũng hùa theo.

“Đúng, phải khiến cô ta nhận trừng phạt thật lớn, vậy thì cô ta mới biết ai là chủ của thành phố X này.”

Lâm Thu Thạch thở dài, nghĩ thầm hình phạt này cũng quá lớn rồi đi.

“Nhưng mà…”

Duẫn Khải Trạch mất hết kiên nhẫn, hắn cắt ngang: “Tôi đã nói rồi, thứ mà Duẫn Khải Trạch này nhắm trúng nhất định phải thuộc về tôi, nếu cậu không tin, vậy cược đi, cược rằng trong vòng ba tháng tôi nhất định sẽ lôi được cô ta lên giường, thế nào?”

“Hả? Cược?”

“Đúng.”

Ly rượu trên tay Duẫn Khải Trạch đảo một vòng, hắn cảm giác được lần chơi đùa này có vẻ thú vị hơn nhiều rồi.

Tâm tình hắn được kéo lên, hắn cũng không quản Hàn Tranh làm trò khỉ trước mặt mình, khóe môi dâng lên một nụ cười hào hứng.

Không cần nghĩ, ván cược này hắn thắng chắc rồi!

.

Thanh Tiêu sau ba ngày thấp thỏm lo lắng bất an, cô tưởng đâu gánh nặng kia được bỏ xuống, nhưng sau đó, một tai họa mới lại ập đến đầu cô.

Chị Như quản lí kéo Thanh Tiêu vào trong, dùng giọng điệu hối thúc, nói: “Thanh Tiêu, lên tầng ba tiếp rượu, nhanh!”

Mặt Thanh Tiêu tái nhợt, cô lắp bắp đáp.

“Sao lại là em? Hôm nay chị Cố Tầm có đi làm mà?”

Sao bây giờ việc tiếp rượu trên tầng kia quăng cho cô rồi, hơn nữa cô cũng chỉ biết bưng bê, làm sao có thể tiếp rượu được?

Sắc mặt chị Như không tốt, cô ta trừng mắt với Thanh Tiêu: “Làm sao tôi biết được, người kia chỉ định cô, không còn cách nào khác, cô nhanh chân lên trên kia đi.”

Hai chân Thanh Tiêu run rẩy như sắp ngã khụy đến nơi, trong lòng cô thầm mắng xong đời.

“Chị Như…em không muốn!”

“Quyền quyết định không nằm ở chỗ tôi và cô, là người phía trên chủ định. Cô mau ngoan ngoãn nghe lời đi, đừng quên tiền công tháng này vẫn đang nằm trên tay tôi.”

Ý là nếu không đi lên tầng ba tiếp rượu, tháng lương này coi như bỏ đi.

Thanh Tiêu vẫn bị số tiền kia điều khiển, cô đi đến tầng ba, bàn tay thoáng chốc run rẩy, thử hai ba lần mới miễn cưỡng đẩy được cửa mà bước vào.

Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, người ngồi ở giữa sô pha nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên nụ cười, sau đó người kia đứng lên, từng bước từng bước đi về phía cô.

Thanh Tiêu hoảng sợ quay đầu muốn mở cửa, lúc này mới phát hiện cửa đã bị người ở ngoài khóa, có mở cách nào cũng không ra.

Bước chân phía sau càng lúc càng gần, Thanh Tiêu hoảng hốt ra sức đập cửa.

“Thả tôi ra đi, các người đừng nhốt tốt lại đây mà.”

Hơi thở mang tính xâm lược phả vào gáy, hai người càng lúc càng sát lại với nhau, chẳng mấy chốc Duẫn Khải Trạch đi đã vòng tay qua ôm lấy Thanh Tiêu vào lòng.

Thanh Tiêu sợ đến xanh cả mặt, cô hốt hoảng đẩy người hắn ra.

“Anh đừng chạm vào tôi… tránh ra!”

Cô dường như là hét thất thanh, cơ thể ra sức kháng cự với những đυ.ng chạm mang tính mờ ám kia, nào ngờ Duẫn Khải Trạch chuyển hướng, hắn lôi người cô đi, đẩy cô ngã xuống sô pha.

Người của Duẫn Khải Trạch đè lên mình Thanh Tiêu, cơ thể nặng trịch của hắn chèn ép hô hấp Thanh Tiêu, đầu óc cô váng vất, suýt nữa đã tắt thở.

“Buông ra, buông tôi ra…đồ khốn nạn.”

Hơi thở của Duẫn Khải Trạch ở bên tai, mang theo ý tứ khıêυ khí©h và mờ ám nồng đậm, hắn áp khuôn mặt kia vào hõm vai Thanh Tiêu, nghiêng đầu, thè đầu lưỡi ra liếʍ nhẹ trên cái gáy trắng noãn.

Hai mắt Thanh Tiêu trợn trọn, cảm giác xa lạ ập đến làm cơ thể cô chấn động, động tác của hắn không hề ngừng lại, cô có thể nghe được tiếng mυ"ŧ nước nho nhỏ ngự trị trên da thịt mình.

Lòng bàn tay cô toát đầy mồ hôi, cô cật lực đẩy Duẫn Khải Trạch ra, cơ thể run rẩy.

Nhục nhã, nhục nhã vô cùng, cô bị một kẻ khốn nạn quấy rối, nhưng sức lực phản kháng cũng không có!

Nước mắt Thanh Tiêu chảy dài, cô khóc rấm rứt, sau đó là nức nở, cuối cùng òa lên, thanh âm nhẹ nhàng đã biến thành tiếng gào khóc đến tê cả da đầu.

Duẫn Khải Trạch ban đầu chỉ muốn hù dọa cô, hắn vẫn chưa nghĩ đến mình sẽ làm cô tại đây, nhưng khi chạm vào da thịt nhẵn nhụi dưới cổ, Duẫn Khải Trạch như bị quỷ ám, làm sao cũng không dừng được.

Cuối cùng tiếng khóc của cô đã đánh thức lý trí của hắn trở lại.

Hắn ngừng tay, ngẩng đầu lên nhìn cô, Thanh Tiêu nhanh chóng chớp lấy thời cơ, cô bật người, trán đâm mạnh vào ngực Duẫn Khải Trạch.

Bụp!

Duẫn Khải Trạch đau đến mức không thở nổi, hắn vừa xoa ngực của mình, vừa siết tay nhóc con này, nào ngờ cô lại không kiêng nể, cứ thế giơ chân, nhắm ngay vào đũng quần của hắn mà đạp.

Đệt!