Chương 3: Tôi đưa em về nhà.

May mắn phản xạ của Duẫn Khải Trạch nhanh, nếu không hắn e là vài ngày sau khó mà lên giường với gái được, mạnh một chút, con cháu đời sau cũng coi như xong.

Hắn áp chế được Thanh Tiêu, lần nữa ép cô lên sô pha, nghiến răng nói.

“Đây là cách phục vụ của quán bar các người với khách hàng sao hả?”

Hai mắt Thanh Tiêu gằn đỏ, cô há miệng muốn cắn lên tay Duẫn Khải Trạch, cuối cùng bị hắn phát hiện mà tránh được thêm một nạn.

“Khốn nạn, anh buông tôi ra!.”

Có lẽ Thanh Tiêu khóc quá nhiều, bấy giờ giọng nói nghèn nghẹn, Duẫn Khải Trạch nghe xong cũng có chút mủi lòng. Hắn nhẹ giọng dỗ dành.

“Đừng khóc nữa nào, tôi chỉ đùa em một chút thôi, cũng không có ý định làm cái gì khác. Nhưng em suýt nữa là biến tôi thành thái giám rồi đấy, đồ độc ác!”

Đáng đời tên khốn như hắn, Thanh Tiêu thoát khỏi trói buộc của Khải Trạch, cô xiêu vẹo đứng lên muốn ra ngoài, lại bị Duẫn Khải Trạch gọi lại.

“Khoan đã.”

Bước chân của Thanh Tiêu không ngừng.

“Thanh Tiêu à, quay lại đây nào, ngoan ngoãn một chút thì tôi mới nói tốt với quản lí giúp em, đúng không?”

Bàn tay Thanh Tiêu cuộn chặt, cô đấu tranh, cuối cùng vẫn quay trở lại.

Lần này cô ngồi ở mép sô pha, tùy thời có thể chạy đi bất cứ lúc nào.

Hắn ta biết được suy nghĩ của cô, buồn cười nói: ”Cánh cửa kia hoặc là đúng giờ mở ra, hoặc là có lệnh của tôi mới mở ra, em có muốn đi cũng không đi được.”

Hắn rót rượu vào ly, thong thả nhâm nhi thứ đồ uống thượng hạng này, sau đó nói bâng quơ vài câu.

“Cái tên gây sự với em lần trước, nó vẫn chưa bỏ ý định đâu, nó đang muốn xuống tay với em mấy ngày nay đó.”

Duẫn Khải Trạch mặt không đỏ tim không đập mà nói dối, sự thật là Hàn Tranh sau khi biết trò cá cược kia, hắn ta còn chẳng dám lảng vảng ở quán Bar Thiên Thần này. Nhưng điều đó Thanh Tiêu không biết, cho nên khi nghe nói đến, sắc mặt cô đã có biến đổi.

Duẫn Khải Trạch nhếch môi cười.

“Cũng nhờ tôi chắn gió cho em, mấy hôm nay em mới có thể an toàn như thế, vậy mà em không những không cám ơn tôi, lại suýt đánh chết tôi, thật đau lòng mà.”

Thanh Tiêu không chịu nổi sự giày vò này: “Anh muốn gì cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo như thế!”

Duẫn Khải Trạch nghe xong, hắn đưa mắt tán thưởng.

Khá lắm, cánh vẫn còn rất cứng!

“Ý gì em hẳn là phải biết, tôi để ý đến em, muốn cùng em qua lại với nhau một thời gian, thấy thế nào?”

Hắn rút trong tay ra một tờ chi phiếu trống, sau đó ghi một con số lên trên, hơn hai trăm triệu, một số tiền vô cùng lớn.

Hắn dửng dưng đem tờ giấy kia đặt lên bàn: “Tôi biết tình trạng sức khỏe của mẹ em không tốt, cầm lấy số tiền này chữa trị cho bác đi, nếu thiếu có thể nói với tôi sau.”

Thanh Tiêu nhìn tờ chi phiếu kia, cô cười trào phúng, lạnh giọng nói.

“Tôi có chết cũng không xài những đồng tiền của anh, đồ vô liêm sĩ, tôi sẽ không làʍ t̠ìиɦ nhân của anh đâu!”

“Vậy sao? Em nên suy nghĩ kĩ trước khi quyết định mọi thứ đấy.”

Thanh Tiêu lắc đầu, cô nhìn rõ bộ mặt của kẻ giả nhân giả nghĩa này rồi, cô nhất quyết không cúi đầu trước hắn. Thanh Tiêu đứng lên, cô xé tờ chi phiếu kia thành giấy vụn, khi đồng hồ điểm đúng giờ, cánh cửa phòng bật mở ra.

Thanh Tiêu trong tầm mắt hắn xa dần, rồi lặng lẽ biến mất.

Duẫn Khải Trạch nhìn chi phiếu bị xé thành từng mảnh nhỏ, hắn ngước nhìn cửa phòng bị mở toang, nhíu mày cảm thán.

“Tại sao em lại không nghe lời như vậy? Rất hư, em nên chịu phạt một chút.”

“Tuy là có hơi nhẫn tâm, nhưng như thế em mới ngoan ngoãn ở lại bên vòng tay của tôi, đừng trách tôi nhé, Thanh Tiêu à!”

Rượu trên ly đã rót tràn, nhưng hắn không để ý đến.

.

Hôm nay Thanh Tiêu tan làm muộn, vừa nghĩ đến mẹ vẫn còn đợi mình ở nhà, cô lo lắng gọi cho bà một cuộc báo bình an, còn nói là có việc bận nên về trễ, dặn bà nghỉ sớm tránh ảnh hưởng sức khỏe.

Sau khi cô bước ra khỏi quán mới biết, ngoài trời bây giờ đã mưa lớn đến nhường nào.

Nhân viên trong quán sau khi dọn dẹp xong đã về hết, cô đứng ngoài nhìn thời gian trôi, còn chưa đến mười phút nữa là xe bus không còn đón người, nhưng mưa vẫn chưa ngừng, suy tính một lúc, cô bất đắc dĩ chạy trong màn mưa, hướng về trạm xe.

Từng giọt mưa nặng trĩu rơi xuống vai áo cô, ướt đẫm, lạnh ngắt. Cô vừa chạy vừa bị làm lạnh đến phát run.

Trong màn mưa mù mịt kia, cô chỉ còn cách trạm xe vài mét thì lúc qua đường bị một chiếc xe chạy đến đâm trúng.

Xui xẻo thay, cả người cô lăn một vòng ở lề đường, cả người lọt thỏm trong vũng nước mưa, toàn thân ướt nhẹp, chật vật không cách nào kể hết.

“Cô ơi, cô có sao không? Cô có thấy đau ở đâu không?”

“Thành thật xin lỗi cô, mưa lớn, đường lại trơn, tôi tránh không kịp, thành thật xin lỗi cô.”

Hai người đυ.ng trúng Thanh Tiêu rối rít đỡ cô ngồi dậy, cô ôm chân đau đớn muốn bật khóc, phát hiện ống quần đã bị rách đôi chỗ, bên trong còn thấy được đầu gối trắng noãn chảy hai ba vệt máu.

“Sao lại nặng thế này? Hay để tôi đền tiền cho cô, chúng tôi xin lỗi cô nhiều lắm.”

Thanh Tiêu đau đến hít thở không ra hơi, lúc này cô mới có thể ngồi vững, xua tay.

“Không, tôi không sao đâu.”

Nhưng hai người kia nhất mực nhét tiền cho cô, Thanh Tiêu bất đắc dĩ phải nhận lấy, sau cùng họ mới yên tâm rời đi.

Khi thấy số tiền kia, hai mắt Thanh Tiêu hơi đỏ, sau đó cô quay đầu, sắc mặt phút chốc trầm xuống.

Bến xe vắng tanh, chuyến xe cuối cùng cũng đã khởi hành, cô bắt buộc phải lội bộ từ đây trở về nhà.

Thanh Tiêu chật vật đứng lên, cô nhét số tiền bị nước mưa làm nhàu nhĩ vào túi rồi khập khiễng đi về phía trước.

Mà ở phía xa, trên chiếc xe Ferrari sang trọng, Duẫn Khải Trạch nhìn thấy được tất cả cảnh tượng vừa rồi, đôi mắt lóe qua một tia hài lòng.

“Một tay anh bài trò như thế, nếu em là cô gái kia, chắc chắn sẽ tức chết mất.”

Anna rúc trong lòng ngực Doãn Khải Trạch làm ổ, cô nhìn thấy thông báo chuyển khoản của hắn, buộc miệng đùa giỡn.

“Biết làm sao được, em không phải cô ấy, em không có cái đãi ngộ này.”

Một cái tát tay mà cô ban cho hắn, đến bây giờ hắn cũng phải trả lễ lại, vậy mới phải đạo.

Anna luồn tay vào quần Duẫn Khải Trạch, nhưng cô ta bị hắn ngăn lại, một tay hắn bóp ngực cô, tay còn lại điểm lên đầu mũi cô ta, cưng chiều nói.

“Được rồi, lúc nãy chẳng phải đã đút no em rồi sao? Ngoan, lấy dù rồi quay về nhà đi, hôm nay anh bận rồi, không đưa em trở lại được. Anh phải đi dỗ dành nhóc kia, em đừng ghen đấy!”

Con mồi của hắn chật vật chưa kìa, vừa đi vài bước đã suýt té, hắn phải đến đó tỏ lòng thương xót một chút vậy.

Anna đưa mắt đến, nhìn thấy Duẫn Khải Trạch hứng thú bừng bừng quan sát bộ dáng thảm hại của Thanh Tiêu trong màn mưa, liền cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Duẫn Khải Trạch, con người này quá đỗi máu lạnh, chưa đầy mười phút trước, Anna nghe hắn nói hắn đang để ý đến một người, trong lòng cô ta bắt đầu khó chịu và lo sợ bản thân sẽ bị vứt bỏ, cho đến khi đầu ngón tay của Duẫn Khải Trạch chỉ về phía đường lớn, cô ta liền thấy bóng dáng của Thanh Tiêu ngay tức khắc bị một chiếc xe lao đến đâm trúng.

Tim của Anna như muốn rời khỏi l*иg ngực, quá đáng sợ rồi!

“Đáng thương thật!”

Hắn trơ mắt nhìn cảnh tượng cho chính bản thân dàn dựng, giả vờ xót xa.

Anna không muốn nghĩ nữa, ngoan ngoãn nghe theo lời Duẫn Khải Trạch cầm dù ra khỏi xe. Một lúc sau cô ta đứng ở bên đường, nhịn không được nhìn sang, thấy cửa xe của Duẫn Khải Trạch mở ra.

Thanh Tiêu dù đã cố hết sức, nhưng cô vừa mới bị xe tông trúng, từ đầu đến chân đều đau ê ẩm, cộng thêm vết thương cũ trên đầu gối và vết thương mới hộp lại một chỗ, chân cô như muốn nhũn ra, đi vài bước cũng đã đau đến mặt xanh trắng.

Áo quần cô ướt nhẹp dán vào cơ thể, cô ôm chặt cái túi cũ, run cầm cập lên lếch từng bước nhỏ về nhà.

Cho đến khi gắng gượng không nỗi nữa, cô ngã xuống làn đường đầy nước, đầu óc đau như nổ tung, hai mắt hoa lên, cô nhìn thấy có người nào đó đi về phía cô, bước chân trầm ổn, giày da sang bóng.

Mũi giày dừng lại trước bàn tay của cô, đỉnh đầu như có thứ gì đó bao phủ, ngăn cách cô với cơn mưa bên ngoài.

Thanh Tiêu nheo mắt, cô ngẩng đầu lên, phía trên là một chiếc ô đen đang che chắn mưa gió cho cô.

Mà người đang cầm ô, không ai khác ngoài Duẫn Khải Trạch.

Hắn hơi khom lưng, lau đi một ít nước mưa dính trên khóe mắt cô, sau đó bàn tay dày ấm đưa đến trước mặt Thanh Tiêu, dịu dàng nói.

“Đưa tay đây, tôi đưa em về nhà.”