Chương 34: Đàm phán thất bại (2)

...

Sự xuất hiện của Trịnh Như Nguyệt và Đường Thiên Minh khiến nhiều người hiếu kì nhìn lại, càng nhìn càng thấy hai người đẹp mắt, chẳng mấy chốc cả hai liền thành đích ngắm của một đám thiếu gia tiểu thư ở đây.

Trịnh Như Nguyệt cơ bản một cái liếc mắt cho họ cũng không có, chân dài sải bước đến căn phòng sang trọng nhất ở đây, đối với bảo vệ đứng ngoài gật đầu xem như chào hỏi.

- Tôi là đại diện bên Singapo.

Bảo vệ liếc mắt nhìn nhau, sau đó chuyển ánh mắt đến Đường Thiên Minh đứng sau cô. Trịnh Như Nguyệt nghiêng đầu nhìn người đằng sau, không mặn không nhạt giải thích.

- Trợ lí.

Khuôn mặt Đường Thiên Minh hiện lên một tia bất đắc dĩ. Ngao ngao ngao, mình rõ ràng là cộng sự của cô ấy, chớp mắt một cái liền biến thành cấp dưới rồi.

Nghĩ đến đây liền ủy khuất cắn môi. Ư ư ư, anh đây không chịu! Đợi một ngày nào đó anh đây liền đè cưng xuống ăn chết cưng!

Cô làm sao biết được ý tưởng xấu xa kia, thong dong dẫn người tiến vào phòng, đối với người bên trong hơi cúi đầu, giọng nói lạnh lùng trong trẻo.

- Xin chào.

Thịnh Văn đối với nữ nhân từ trước tới giờ đều không có hứng thú. Tuy nhiên nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt có chút tò mò. Cô xinh đẹp kiều mị, lại lạnh lùng như sương, giống như một bông hoa anh túc có độc, kiêu ngạo đứng trên những bông hoa khác đang thể hiện hương thơm, chỉ cần hoa nở, lập tức áp lùi tất thảy mọi loài.

Những bông hoa có độc, luôn luôn kiêu ngạo như vậy.

Nhưng đối với khí chất này cũng có chút cố kị. Nghe nói thiếu phu nhân của thiếu chủ mất tích cũng có khí chất như vậy, cũng cực kì xinh đẹp. Chỉ có điều thiếu phu nhân sao có thể xuất hiện ở đây? Chắc chắn bọn họ không thể tìm ra thì sao thiếu phu nhân lại có thể tự dấn thân vào miệng cọp được? Còn chưa nói đến người con trai đứng đằng sau kia, khí chất cùng dung mạo không thua kém thiếu chủ. Nếu thiếu phu nhân của họ và thiếu chủ đã xác định quan hệ, chắc hẳn sẽ không đi cùng với người khác đâu?

Phát hiện bản thân thế nhưng thất thần một lúc lâu, Thịnh Văn đứng dậy ngại ngùng cười.

- Thật xin lỗi. Mời ngồi!

Đường Thiên Minh đứng lâu đã mỏi chân muốn chết, lập tức kéo tay cô ngồi xuống, thừa lúc không ai để ý ghé mồm vô tai cô nói thầm.

- Tôi phát hiện anh ta nhìn em rất lâu. Em nói, có phải anh ta thích em nha?

Trịnh Như Nguyệt dùng cùi chỏ thúc vào bụng anh một cái, thấy anh xanh mặt mới cười cười.

- Anh nghĩ ai cũng như anh sao?

- Khụ khụ. Tôi đây quang minh lỗi lạc, không phải loại người như em nói.

- Hừ.

Hàng động của hai người vô tình lại bị Thịnh Văn bắt gặp, anh ta càng khẳng định đây chắc chắn không phải chị dâu.

Đặt hợp đồng xuống trước mặt họ, anh ta khiêm tốn cười một cái, cùng cô giải thích.

- Hợp đồng này đối với hai bên đều có lợi. Về mặt pháp lí, bên chúng tôi đã giải quyết ổn thỏa. Tiền hoa hồng chia theo tỷ lệ 7 - 3, bên tôi 7 bên cô 3, đối với mức thưởng này đã là quá ưu đãi đối với bên các cô rồi.

Trịnh Như Nguyệt lạnh nhạt nhìn anh ta, đôi con ngươi trong suốt như pha lê ánh lên tia nghiền ngẫm, khẽ giọng.

- Tiền hoa hồng chia theo tỷ lệ 7 - 3, tôi thấy có chút không hợp lí.

- Không hợp lí ở chỗ nào?

Cô đưa tay cầm lấy bản hợp đồng lật tới trang thứ hai, ánh mắt phát sáng mang theo ý cười không che giấu.

- Địa điểm lần này ở Singapo, thuộc quyền sở hữu của chúng tôi. So với các địa điểm như tôi đã tìm hiểu, chỉ có chỗ chúng tôi là thích hợp diễn ra giao dịch. An ninh của phía tôi vô cùng tốt, đảm bảo trong thời gian giao dịch không có trục trặc gì. Tôi thấy nếu chia theo tỷ lệ 6 - 4 có vẻ hợp lí hơn.

Địa điểm ở Singapo quả thật là tốt nhất, an ninh cũng rất chặt chẽ. Chưa nói đến hai bên đã làm ăn lâu dài với nhau, nhưng đây là lần đầu tiên bên kia đòi thay đổi tiền hoa hồng.

Thịnh Văn cau mày suy nghĩ. Thiếu chủ đảm bảo sẽ không đồng ý. Trước giờ không ai dám làm trái lệnh của thiếu chủ, anh ta chỉ có thể cắn răng, rút súng bên hông chĩa thẳng vào thái dương của Trịnh Như Nguyệt, nheo mắt nguy hiểm.

- Xin lỗi, chuyện này là không thể. Một là đồng ý, hai là bỏ mạng tại đây.

Ánh mắt Đường Thiên Minh hiện lên màu u tối, đang lúc anh muốn mở miệng liền nghe người bên cạnh bật cười một cái, thân thể nhỏ nhắn đứng thẳng dậy đối diện với họng súng đen ngòm, âm thanh mang đầy tự tin.

- Anh nghĩ anh đang chĩa súng vào ai vậy? Không sợ tôi chặt tay anh sao?

Đôi con ngươi Đường Thiên Minh đột nhiên co rút kịch liệt. Trước kia, cũng có người đứng trước mặt anh cười như vậy, giọng nói cũng thật tự tin.

"Ông nghĩ ông đang chĩa súng vào ai vậy? Không sợ tôi chặt tay ông sao?"

Trong lúc Đường Thiên Minh đang ngơ ngác, Thịnh Văn đã dí súng vào đầu Trịnh Như Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo.

- Cô nghĩ tôi không dám...

- Dừng tay!

Lực chú ý đổ dồn về phía cửa, chỉ thấy một thanh niên mang nét mặt ôn hòa có chút non nớt đang hoảng sợ nhìn về phía này.

Trần Chí Thanh kinh hãi nhìn một màn trong phòng, nhìn đến người con gái với nét mặt lạnh lùng kia mặt liền xanh mét, giọng nói run rẩy.

- Chị dâu..

...

Bình chọn tạo động lực cho au nào :v

Đoán xem chap sau hai người kia đã gặp nhau chưa?