Chương 33: Đàm phán thất bại (1)

Los Angeles, 10 giờ đêm.

Trên vỉa hè tấp nập người qua lại, nổi bật là một đôi nam thanh nữ tú đang đứng trước cửa một quán bar sầm uất.

Cô gái có mái tóc đen như mực cuồn cuộn đổ xuống thắt lưng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khảm nạm đôi con ngươi óng ánh, sáng lạn như sao, đôi mắt lạnh lẽo như nước hồ mùa đông, lông mi mềm mại, khí chất trên người linh hoạt, kỳ ảo, lãnh ngạo. Môi không son mà đỏ thẫm, da thịt óng ánh trắng như sứ, ở dưới bóng đêm tản ra ánh sáng dìu dịu.

Người con trai đứng bên cạnh mặt mày nhu hòa, nhất là khi nhìn về phía người bên cạnh. Dưới ánh trăng, ánh mắt anh sáng ngời như tinh tú, mái tóc đen như mực hòa quyện vào bóng đêm mang vài phần quỷ dị. Nét lạnh lùng thường ngày đều bị Đường Thiên Minh ném sau đầu, bây giờ trong mắt anh duy nhất chỉ có bóng hình của cô.

Thân hình cao lớn hoàn toàn che lấp thân hình nhỏ bé bên cạnh. Đường Thiên Minh cúi đầu, giọng nói mang đầy ôn nhu.

- Không muốn vào sao?

Trịnh Như Nguyệt cơ bản không có nói, cô là đang suy nghĩ xem như thế nào tống cổ kẻ phiền phức bên cạnh đi!

5 tháng! Mỗi một ngày Đường Thiên Minh đều đi theo cô như hình với bóng, người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người chính là một đôi! Điều này thật sự chọc Trịnh Như Nguyệt cô giận điên người!

Còn không nói đến anh ta thế nhưng ở quán bar của cô mua chuộc lòng người, trong vòng mấy ngày liền có biết bao nhiêu phục vụ truyền tin tức cô đang ở đâu, làm gì, ăn gì cho anh ta!

Trịnh Như Nguyệt làm chủ nhân cũng chưa được hưởng qua đãi ngộ này đâu!

- Không vào liền không có cơm ăn.

Đường Thiên Minh cười đến cực kì sáng lạng.

- Tôi có thể nuôi em nha!

Cô quay đầu lạnh lùng liếc anh ta một cái, tâm tình càng trầm trọng.

Làm sao bây giờ, thật muốn một phát súng nổ banh đầu anh ta!

- Muốn nuôi tôi? Kiếp sau liền mơ tiếp!

Phù một tiếng bật cười, khuôn mặt anh càng tăng thêm vẻ yêu mị câu dẫn, trực tiếp khoát tay, chính là một bộ dáng phong lưu cười.

- Chưa biết chừng kiếp này em liền để tôi nuôi thôi!

Trịnh Như Nguyệt quả thực nổi giận. Một cước nhắm tới bụng anh ta đá, Đường Thiên Minh so với cô thân thủ linh hoạt hơn nhiều, dễ dàng né qua một bên, cười đến phi thường vô lại.

- Trên đường phố thế này không nên làm vậy a! Ngộ thương người vô tội đấy nhá!

Xem thường lừ mắt, chân dài thẳng bước tiến vào phía bên trong, nhanh chóng liền bỏ mặc người ở ngoài.

Đường Thiên Minh có cảm giác như đứa trẻ đi lạc, ngơ ngác một hồi cuối cùng cất bước đuổi theo, bên môi còn treo lên nụ cười khổ.

...

- Bên Los thế nào?

Trần Nam Dương ngồi trên ghế tại phòng làm việc, thần sắc lạnh nhạt không màng sự đời. Bây giờ dù thế giới có bị người ngoài hành tinh xâm chiếm, đảm bảo hắn cũng không thèm liếc mắt một cái.

Người phụ nữ đứng bên cạnh nghiêm túc dở dở tài liệu, một khắc cũng không dám ngẩng đầu.

Chủ tịch nghe nói vô cùng đẹp trai, nhưng cũng vô cùng lạnh lùng. Cô ta đã chứng kiến mấy vị tiền bối trước vì muốn câu dẫn chủ tịch mà không tiếc thủ đoạn, kết quả từng người một liền lần lượt biến mất một cách bí ẩn a.

Cô ta thật không dám đặt tâm tư trên người vị chủ tịch lãnh khốc này đâu!

- Bên Singapo đã phái người tới Los Angeles đàm phán, rất nhanh liền có kết quả.

Trần Nam Dương trầm mặc hồi lâu, phất tay ý để cô ta ra ngoài. Nhưng cô cũng có một số vấn đề nên vẫn nán lại, dè dặt hỏi.

- Chủ tịch, nếu bên họ không đồng ý thỏa hiệp thì sao?

Bên môi chậm rãi lan ra nụ cười thị huyết đẹp đến ghê người, thư kí đang còn chìm trong ảo mộng liền nghe bên tai truyền đến giọng nói như tu la đòi mạng.

- Không đồng ý cũng phải đồng ý. Ngoan cố chống cự, giết.

Vị thư kí kia trong lòng run lên, cúi thấp đầu cố che đi thần sắc hoảng loạn của minh, cung kính chào liền gấp rút đi ra ngoài.

Trần Nam Dương quay đầu về phía cửa sổ, ánh mắt ảm đạm.

Trịnh Như Nguyệt, em đang ở đâu?

...

Trần Nam Dương với Đường Thiên Minh, ai hợp với cô hơn a?

Bình chọn tạo động lực cho au nào!