Chương 4: Sáng tỏ

Dưới sự áp bức của hắn, cô anh dũng ăn hết 1 bàn thức ăn đầy ụ khủng bố, sau đó cô bị ánh mắt trợn trừng của hắn, bắt buộc uống hết 2 li sữa.

Tay nhỏ xoa xoa cái bụng tròn tròn, cô liếc mắt nhìn Trần Nam Dương.

- Anh đẹp trai, em đang nghi ngờ anh muốn dưỡng em thành heo, sau đó mang về mổ thịt.

Trần Nam Dương nhìn bàn tay vuốt bụng nhỏ của cô, cười cười.

- Sẽ thịt!

Trong lòng không quên bổ sung: nhưng thịt trên giường~

Trề môi, bàn tay với lấy chiếc điện thoại trên bàn, miệng lầm bầm.

- Em báo cho người này đã

Hắn nhíu mày.

- Ai?

Lè lưỡi không thèm đáp lời hắn , cô áp điện thoại lên tai, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nam vui vẻ.

- Tiểu Nguyệt, rảnh rồi sao?

Trịnh Như Nguyệt nhăn mi, biểu hiện có chút rụt rè.

- Nam, em xin lỗi. Hôm nay em bận quên gọi điện cho anh.

Trần Nam Dương ngồi đối diện tím tái mặt mày, răng nghiến ken két nhìn cô gái nào đó cười cười nói nói vui vẻ ngồi đằng kia!

Như Nguyệt thấy hắn nhăn mày thì chớp mắt, giọng nói áy náy.

- À Nam, em đang bận, rảnh chúng ta nói chuyện tiếp nhé?

- Được. Tạm biệt

- Tạm biệt!

Cô vừa cúp điện thoại liền nghe tiếng rống giận phía đối diện.

- Em nói chuyện với ai?

Trịnh Như Nguyệt có chút bất mãn, gắt.

- Anh sao thế? Em nói chuyện với bạn thôi mà.

Rầm!

Hắn đập bàn, gằn.

- Bạn? Bạn mà xưng "anh"?

Cô đuối lí, nhăn nhó đứng dậy.

- Em xưng hô thế nào mặc kệ em.

Nói xong tức giận đi về phía cửa phòng, bàn tay vừa chạm đến nắm đấm cửa liền bị 1 lực mạnh kéo lại, sau đó cả cơ thể bị áp lên ghế sô pha bên cạnh, âm thanh của hắn vang lên trên đỉnh đầu.

- Trịnh Như Nguyệt, anh nói cho em biết! Từ nay không được qua lại với người đàn ông khác ngoài anh! Không được thân mật với người khác ngoài anh! Rõ chưa?

Như Nguyệt vùng vằng, quát.

- Không nhớ! Anh có quyền gì quản em?

- Anh lấy quyền gì? 1 lát nữa em sẽ biết!

Xoạt

- A..anh làm gì..thả ra..

Hốt hoảng nhìn phần trên váy bị tay hắn xé rách, lộ ra da thịt trắng nõn, mắt cô ướt át nhìn hắn.

- Anh..anh..

Trần Nam Dương dừng động tác, đau lòng vuốt ve gò má tái nhợt của cô, giọng nói ôn nhu.

- Nguyệt, đừng quan tâm người đàn ông khác ngoài anh, được không?

Cô nhỏ giọng nức nở, cơ thể đột nhiên được 1 vòng tay bao lấy, cánh tay vuốt ve tấm lưng nhẵn mịn.

- Nguyệt..không có tình cảm gì với anh sao?

Trịnh Như Nguyệt trợn mắt kinh ngạc, trong thâm tâm rung động mãnh liệt. Người này, cô đã thích bao nhiêu năm? Nhiều lần muốn bày tỏ, lại sợ bản thân không xứng với hắn. Cô cố gắng chôn vùi tình cảm, xin ba mẹ nuôi được về đây, cơ bản là muốn quên mối tình này, nhưng bây giờ thì sao? Người này đang nói cái gì? Là đang trêu đùa cô sao? Nước mắt cứ thế rơi xuống, cô nức nở

- Trần Nam Dương, đừng có đùa với em. Em ghét nhất bị đùa cợt.

Cảm giác bàn tay thô rát chạm lên má mình, ánh mắt cô mơ màng nhìn khuôn miệng hé mở của hắn.

- Nguyệt. Anh có nói đang đùa? Anh muốn em làm con dâu mẹ anh...

Chap sau có cảnh gì ai biết ko? :))

~🌺Tử_tuyết🌺~