Chương 10: Kết Hôn Sớm

Vũ Đình điên cuồng xông pha lên phía trước, đôi mắt không còn chút ấm áp nào. Cô cúi người tránh cú đá của đối phương, nhặt lên con dao dưới đất, nhân lúc hắn ta mất thăng bằng liền...

Xoẹt!

Đối thủ cuối cùng ngã xuống, cổ bị cứa một đường rất sâu, gần như đứt đầu.

Máu của hắn văng lên mặt của cô, góp phần làm cho Vũ Đình càng thêm đáng sợ.

Cô không chút để tâm, bắt đầu xem lại bản đồ.

Nhiệm vụ đột kích khu A đã xong, việc còn lại là của đám đàn em, bọn chúng chỉ cần hạ nốt cứ điểm C, sau đó dùng cứ điểm E làm bàn đạp bao vây cứ điểm F, đầu não của Lang Dực bang.

Vũ Đình rút một điếu thuốc ra, nghĩ nghĩ. Sau đó lại vứt luôn cả bao thuốc đi.

Dương Ánh Nguyệt không thích mùi thuốc lá.

Ba tuần kể từ khi cô tiêu ký Dương Ánh Nguyệt, mặc dù Dương gia có công bố truyện này ra ngoài, nhưng cô vẫn chưa thấy bên đó có động tĩnh gì liên quan đến trách nhiệm của cô cả.

Muốn quỵt giống à?

Lâu quá, khiến cô không chờ nổi.

"Cậu thay tôi báo danh đi, tôi có việc chút."

Vũ Đình ném cho tên đội phó gần đó tấm thẻ của mình, quay đầu trở về bãi đỗ xe, bước chân vội vã.

Duẫn Tu tròn mắt, hơi luống cuống đỡ lấy tấm thẻ bạc, vẫy tay: "Đại tỷ! Nếu đi cầu hôn nhớ mua nhẫn to vào nha!"

*

Vũ Đình cau mày nhìn tờ giấy khám thai trước mặt, cô không hiểu, tại sao chỉ gieo giống có một lần liền có thể mang thai?

Nên phá hay nên giữ?

"Cậu làm chủ, tôi cũng không thể quyết định. Dù sao đó cũng là lỗi của tôi."

Dương Ánh Nguyệt nhận lấy tờ giấy, mặt không biến sắc trả lời: "Tôi giữ nó, bao giờ có thể đăng ký kết hôn?"

Vũ Đình nắm lấy tay của nàng, đôi mắt lộ rõ sự nhu hòa:

"Ngay bây giờ."

*

Hai người rời khỏi Cục Dân Chính với tư cách là một đôi vợ chồng hợp pháp.

Ánh mặt trời chiếu vào, khiến Dương Ánh Nguyệt vô thức trở nên khó chịu.

Thời tiết thực sự quá nóng.

Bàn tay mới giơ lên được nửa chừng, liền có người kế bên dùng giấy đăng ký kết hôn che cho nàng.

"Khó chịu hả? Có cần tôi giúp gì không?"

Giọng Vũ Đình trầm ổn, ngữ khí tự nhiên như thể đang thực sự trò chuyện với vợ của mình, bình tĩnh trấn an nàng. Dương Ánh Nguyệt đoán không ra ý đồ của cô, nhưng cũng thành thực đưa cho đối phương túi xách cùng cặp tài liệu.

"Căng thẳng không? Chút nữa phải trở về báo cho chú và dì một tiếng."

Vũ Đình cùng nàng đi dưới bóng cây, cô đứng ở ngoài, hoàn hảo che nắng cho Dương Ánh Nguyệt. Động tác quan tâm cùng thành thục.

Nàng mím môi, thu hẹp khoảng cách.

"Gọi là cha mẹ vợ."

Vũ Đình dừng lại động tác, toàn thân cứng đờ.

Ở khoảng cách này, cô còn có thể nhìn rõ từng đường vân môi của nàng.

Còn có thể ngửi thấy mùi tin tức tố của nàng, pha trộn lẫn mùi tin tức tố của cô.

Khoảng cách không tôn trọng đối tượng kết hôn giả.

Cổ họng đột nhiên trở nên khô khốc, đại não tự động chiếu lại cảnh hôm đó.

Dương Ánh Nguyệt nằm dưới thân của cô, ủy khuất cầu xin.

"Vậy là cậu có hận tôi hay không?"

Dương Ánh Nguyệt hơi sững sờ, bản thân nàng cũng không ngờ được Vũ Đình thẳng thắn đến như vậy.

"Không có, bảo bối không có tội."

Bàn tay của nàng vô thức đặt lên bụng. Bảo bối của nàng không có tội, vĩnh viễn không có tội.

Khóe môi của Vũ Đình hơi nhếch lên, cô nâng cằm của Dương Ánh Nguyệt, cúi đầu xuống.

"Cậu, rất câu dẫn."

Cảm giác không tồi.

"Sao lại hôn tớ?"

Vũ Đình cũng không nghĩ tới nàng sẽ hỏi thẳng, đưa vấn đề ném ngược lại cho cô: "Thì sao? Không thể hôn? Bây giờ cậu đã đăng ký kết hôn với tớ."

Cô xấu xa giơ lên giấy đăng ký kết hôn, nói: "Là vợ của tớ, sao tớ không thể hôn?"

"Đã kết hôn rồi, tức là đã sa lưới. Cậu không thoát được đâu."