Chương 3: Quan Hệ Gì?

"Dương Ánh Nguyệt, trao đổi phương thức liên lạc đi, chúng ta kết bạn."

Vũ Đình khẩn trương đá Vũ Lâm Phong ra sau đầu, sẽ kéo người kia lại. Dương Ánh Nguyệt ừm một tiếng, trao đổi phương thức liên lạc với cô.

Vũ Đình bình tĩnh nhìn Dương Ánh Nguyệt, lại nhìn thông báo trước mắt.

Người có avarta con mèo nhỏ đang xin lỗi, cùng với tên [Đá Mặt Trăng] này thực sự là Dương Ánh Nguyệt à?

Không khí nhất thời trầm xuống một cách quỷ dị, Vũ Đình cười nhẹ, đặt biệt danh cho người kia là [Mèo Tự Ái], đồng thời ghim lên đầu.

Người bạn đầu tiên của cô, sau từng ấy năm bị cô lập ở Cố gia... Vũ Đình chưa từng nghĩ tới là sẽ kết bạn ở hoàn cảnh này. Bàn tay của cô nổi lên gân xanh, bắt đầu đổ mồ hôi.

Vũ Đình trách mắng mình khẩn trương cái gì chứ?

Cô cũng không có biết, sau này chính Dương Ánh Nguyệt là vợ của cô.

Một cuộc gọi truyền đến điện thoại của Vũ Đình, âm thanh nhạc chuông rung lên từng hồi. Cô nhìn qua tên của người gọi, quả quyết nghe máy, bật loa lên.

"Chị Cố Đình."

Là giọng của Cố Lâm Phong.

Đúng là hiếm thấy.

Sau khi rời khỏi Cố gia, cô cũng sắp quên mất mình còn có người em trai được thiên vị này.

Dù sao sau đó cũng không phải em trai của cô nữa.

Em trai của cô là Vũ Lâm Phong.

"Cố thiếu gia, tôi họ Vũ, tên Đình. Nếu không có gì tôi cúp máy trước."

Người bên kia bắt đầu dùng giọng điệu khẩn trương, hơi nức nở nói tiếp: "Chị Đình, em xin lỗi! Em chỉ muốn mượn phòng của chị thôi."

Giọng của thiếu niên trầm xuống, mang theo ý cười.

Quên việc cô thoát khỏi Cố gia nhanh như vậy? Hay là đang trào phúng cô đây?

"Em muốn mượn dùng phòng chị một thời gian, em hứa dùng xong sẽ trả lại nguyên vẹn mà."

Vũ Đình cũng không có kiên nhẫn như vậy, ngắt lời: "Cố thiếu gia, tôi nói rồi. Tôi họ Vũ, tên Đình. Cũng không còn là người Cố gia nữa, phòng của nhà cậu thì cậu dùng đi."

Đầu bên kia im lặng một lúc, không còn tiếng của Cố Lâm Phong nữa. Một tiếng sột soạt vang lên, sau đó là giọng nói trầm thấp của Cố Sở Diễm. Vũ Đình rũ mắt, quả nhiên đều là người nhà mà.

"Mày tại sao lại làm Cố Lâm Phong khóc rồi, hả?!"

Ông ấy quyết liệt bảo vệ Cố Lâm Phong, mặc kệ cậu ta đúng hay sai. Chỉ cần cậu ta nói một tiếng, cậu ta có tất cả.

Cô không còn là Cố Đình nữa, cô là Vũ Đình, cô cũng chẳng cần phải ghen tị nữa.

Dương Ánh Nguyệt đặt bàn tay của mình lên mu bàn tay của cô, nàng nhẹ nhàng vuốt ve. Cuộc sống hào môn ở Cố gia của người này, có lẽ không tốt như nàng vẫn tưởng.

Bàn tay cầm điện thoại của Vũ Đình cũng thả lỏng, cô trả lời quả quyết: "Ngài Cố, quản Cố thiếu gia cho tốt. Cậu ấy đột nhiên gọi cho tôi đòi mượn phòng ở Cố gia. Tôi là người ở Vũ gia, không liên quan tới mấy người."

Giữa đôi lông mày mang theo chút mệt mỏi, Vũ Đình lại nói: "Còn nữa, chúc một nhà bốn người, ông Cố, ngài Cố, Cố đại thiếu gia, cả Cố thiếu gia nữa, hạnh phúc viên mãn."

"Mày..."

Vũ Đình đếm ngược ba giây, cúp điện thoại.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.

"Thật xin lỗi, hôm nay không hiểu sao tôi lại làm phiền Dương tiểu thư rất nhiều."

Dương Ánh Nguyệt im lặng, giọng nói mang theo ý an ủi: "Về đại sảnh thôi."

*

Cố Sở Diễm ở đầu dây bên kia hơi đứng hình.

Lần đầu tiên ông thấy vẻ quật cường này của Cố Đình, không đúng, là Vũ Đình.

Mang danh cha, nhưng số lần gặp của ông và Vũ Đình mỗi năm đếm được hết trên đầu ngón tay.

Cả tuổi thơ đó, Vũ Đình luôn theo dõi ông và Cố Lâm Phong ngoài cửa sổ.

Việc này không giống với xử lý chuyện của tập đoàn, lúc sự lý chuyện của tập đoàn, bất luận là vấn đề có phức tạp đến đâu ông đều có thể bình tĩnh suy xét, nhưng hiện tại không được.

Đây là chuyện gia đình ông, nhưng mà Cố Đình đó... Không còn nữa.

Chỉ còn có Vũ Đình thôi.

*

Dương gia chính là một mối làm ăn triển vọng của cả Vũ gia lẫn Cố gia. Mẫn Thanh và Dương Kiến Viễn vẫn nghiêng về Vũ gia nhiều hơn, bọn họ từ chối lời mời tiệc gia đình của Cố Sở Diễm, tới nhà họ Vũ dự tiệc ra mắt người mới.

Đưa quà cho giúp việc xong, Dương Kiến Viễn bắt đầu chuyện trò hăng say với Vũ Bác Quân.

Gọi là tiệc ra mắt, nhưng chỉ có một số nhà làm ăn đến dự thôi, Vũ Bác Quân cũng không định mời gì nhiều. Mẫn Thanh tiếp tục đi bàn chuyện trên trời dưới bể cùng với một số phu nhân gần đó.

Vũ Lâm Phong bất đắc dĩ tiếp khách đỡ cho Vũ Đình. Lời nào nói ra cũng phải hết sức khách sáo.

Không khí hòa hợp tới quỷ dị.

"Chị Đình, cứu em với a!"

Vũ Lâm Phong khóc ròng khi nhìn thấy Vũ Đình trang phục chỉnh tề cùng Dương Ánh Nguyệt từ cửa lớn bước vào.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô, tò mò có, ngạc nhiên có. Không ít phu nhân nghi ngờ vì sự trùng hợp đến ngạc nhiên này.

Vũ Đình mỉm cười, cũng không có muốn giải thích nữa, vô ích thôi.

Khóe môi Dương Kiến Viễn giật giật, tại sao ông cảm thấy cái ngày ông phải đứt ruột đưa con gái về nhà chồng ngày càng gần? Và ứng cử viên nguy hiểm nhất lại là tên người mới kia?

Còn nữa, nó nhìn quen quen.

"Bác Dương, cháu là Vũ Đình, người thừa kế mới, vinh dự được làm quen."

Dương Kiến Viễn miễn cưỡng bắt tay cô, đại não hoảng loạn. Vì muốn hạ gục "đối thủ" nhanh chóng mà ông rủ Vũ Đình cùng Vũ Bác Quân vào một trò chơi, thua phạt uống rượu.

Thế mà Vũ Đình trâu hơn cả ông, Dương Kiến Viễn say không biết trời trăng gì, Vũ Bác Quân cũng lăn quay.

Vì bây giờ về nhà cũng không tiện, Mẫn Thanh không từ chối thiện ý của Vũ Đình, đưa Dương Kiến Viễn lên phòng ngủ dành cho khách. Vũ Lâm Phong đưa Vũ Bác Quân về phòng, sau đó cậu ta cũng đi ngủ. Vũ lão gia sớm ra ngoài du lịch.

Đại sảnh trống vắng phút chốc chỉ còn đôi trẻ và mấy người giúp việc đang dọn dẹp, Vũ Đình loay hoay.

"Nhưng mà nhà họ Vũ chỉ có một phòng còn lại, ngủ đâu bây giờ?"