Chương 10: Truyền thụy khí

Thế là Hoắc Vọng gật đầu ra hiệu cho nhân viên gói cho hắn, khi cầm ổ mèo cá mập, nhân viên bán hàng hơi sửng sốt, sau đó lập tức mỉm cười, nói: “Quý khách may mắn quá, gần đây cửa hàng có hoạt động rút thăm ngẫu nhiên, bên dưới sản phẩm này đã được đánh dấu, mua nó là có thể nhận được một cơ hội rút thăm trúng thưởng.”

May mắn?

Hoắc Vọng không thể phủ nhận, đây là lần đầu tiên hắn nghe người khác dùng từ này với mình.

Hắn cúi đầu nhìn Lâm Úc, cái ổ mèo này mua cho cậu, cậu còn tự mình chọn, tên nhóc này hẳn mới là người thực sự may mắn.

Lúc này, Lâm Úc cảm thấy một số luồng lực yếu ớt lại rõ ràng đang xâm nhập vào cơ thể mình. Các chấm vàng xung quanh tranh nhau trả lời: [Úc Úc! Thụy khí của cậu đã tăng lên!]

Là một thụy thú, thụy khí tốt là thứ quan trọng nhất để có thể mạnh lên.

Lâm Úc cảm nhận được nguồn gốc của năng lượng này là do mấy cô gái vừa khen mình đáng yêu, cậu đăm chiêu âm thầm hỏi những đốm vàng kia: [Tôi có thể truyền thụy khí này cho người khác không?]

Lời giải thích từ những đốm vàng: [Tất nhiên là có thể! Miễn là tất cả mọi người xung quanh cậu được nhuộm may mắn, nếu cậu cố tình truyền thụy khí, nó thậm chí còn đặc biệt hơn!]

Mắt thấy nhân viên công tác cầm hộp rút thăm trúng thưởng đến, Lâm Úc vội vàng nhắm mắt lại, cố gắng tập trung nhất có thể, một luồng thụy khí màu vàng mắt thường không nhìn thấy bay ra khỏi cơ thể cậu đến bàn tay đang rút thăm của Hoắc Vọng, cuối cùng biến mất trong tay hắn.

Đối với hoạt động rút thăm trúng thưởng này, Hoắc Vọng chưa bao giờ ôm bất kì hy vọng nào, đôi mắt sâu cũng không tỏ vẻ mất kiên nhẫn, chỉ có sự bình tĩnh vì đã biết trước kết quả.

Trong cuộc đời 28 năm của mình, hắn chưa bao giờ trúng xổ số, ngay cả giải trúng một chai khác trên nắp chai nước giải khát cũng không.

Hắn đã quen với những điều như vậy.

Chỉ là không biết tại sao tên nhóc trong ngực hơi kích động, dường như rất mong chờ chuyện rút thăm trúng thưởng này.

Hiếm khi Hoắc Vọng cảm thấy hơi tiếc, đáng ra vừa rồi hắn nên để tên nhóc này tự chọn một lá, ít nhất còn có thể nhận được một giải khuyến khích.

Lâm Úc không biết người đàn ông này đang nghĩ gì, đây là lần đầu cậu nghiêm túc sử dụng năng lực thụy thú của mình, cậu mong chờ nhìn nhân viên cầm lấy lá thăm, chuẩn bị cạo ra, nhưng ngay sau đó, âm thanh ồn ào truyền đến từ phía sau họ.

Một người đàn ông và một người phụ nữ chen chúc trong đám đông, trong đó, người đàn ông có giọng nói cực kỳ lớn: “Tôi đã mua rất nhiều thứ, tại sao không cho tôi rút thăm trúng thưởng?”

Nhân viên bán hàng bên cạnh mỉm cười lúng túng: "Xin lỗi, đây là hoạt động trứng phục sinh của cửa hàng, theo quy định, hàng hóa anh mua không thuộc thể loại này."

Hoắc Mạc Nguyên nhìn em gái bên cạnh mình, không muốn bỏ qua thì đột nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc, ánh mắt trợn tròn: “Ôi, đây không phải là anh họ sao?”