Chương 15: Quà cảm ơn

Mãi đến khi hắn đi vào văn phòng, đóng cửa để ngăn ánh mắt tò mò và chờ mong của mọi người, Lâm Úc mới được ôm ra khỏi ba lô, Hoắc Vọng đặt cậu lên chiếc bàn rộng rãi, để mặc cho cậu chơi, không chút lo lắng tài liệu của mình sẽ bị cậu làm rối tung.

Lâm Úc lại không dám nhúc nhích, cậu hơi cứng người đứng tại chỗ chớp chớp mắt, móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng giẫm lên chỗ không có giấy tờ.

Dáng vẻ hiểu chuyện như vậy làm Hoắc Vọng khẽ nhíu mày, hắn vươn ngón tay chọc đầu Lâm Úc một chút, nói hai chữ ngắn gọi: “Đi chơi đi.”

“Meo meo.” Lâm Úc dùng móng vuốt gạt tay hắn ra, nhưng không dùng sức.

Hoắc Vọng lại chọc cậu, cảm thấy thú vị nên trêu đùa vài cái, Lâm Úc vốn còn sợ làm rối tung văn kiện dần dần thả lỏng, cậu nhìn chằm chằm thứ trên tay hắn rồi nhào tới, chiếc bút máy được đặt làm riêng vô cùng đắt tiền bị lấy ra làm gậy chọc mèo.

Dần dần, tài liệu trên bàn trở nên lộn xộn, Lâm Úc không còn sức, mềm nhũn gục xuống bàn, biến thành một cục bông sắp tan chảy.

Ý cười hiếm hoi hiện lên nơi đáy mắt Hoắc Vọng: “Chỉ là một cục lông xù, nhóc không cần ngoan như vậy cũng được.”

Hắn thích nhìn thấy Lâm Úc hoạt bát, giống một quả bóng nhỏ để trêu chọc.

Ngay cả khi làm rối tung tài liệu, sẽ không ai quát mắng cậu, vì bây giờ cậu không còn là Lâm Úc của Lâm gia.

Lâm Úc giật giật đôi tai tròn, đuôi bắt đầu lay động, cậu nhẹ nhàng hừ hừ: “Meo meo meo.”

Cậu ngẩng đầu đánh giá Hoắc Vọng bắt đầu nghiêm túc làm việc, trong lòng càng thêm tò mò về hắn.

Dường như người này thật sự không quan tâm cậu là giống gì, cũng không quan tâm cậu có hiểu được tiếng người không, mà đơn giản coi cậu như một cục lông xù.

Thái độ này đã khiến sự háo hức muốn trốn thoát của cậu dịu đi nhiều.

Lâm Úc dùng chân nhỏ bước đi từng bước, trống rỗng như một con mèo con giẫm phải sữa, thầm nghĩ, có lẽ... cậu cũng có thể chia cho hắn chút thụy khí trước khi rời đi.

Hãy coi đó như một món quà cảm ơn vì đã cưu mang cậu!

Nghĩ đến đây, tiếng giẫm lên sữa tỏ ra vui mừng thấy rõ, nếu thật sự là một con mèo, có lẽ cậu đã kêu rừ rừ rồi.

Người đang nghiêm túc xử lý gấp văn kiện liền yên lặng nhìn cậu, ánh mặt trời chiếu lên người Lâm Úc làm bộ lông của cậu trở nên ấm áp, bên cạnh cậu còn có đốm sáng màu vàng bay lên bay xuống.

Thời gian ấm áp kéo dài khoảng hai mươi phút, trợ lý đặc biệt gõ cửa đập tan sự im lặng trong phòng phòng, Lâm Úc ngẩng đầu lên, những đốm vàng vốn nhàn nhã bay quanh cậu đã biến mất.

Hoắc Vọng: “Mời vào.”

Trợ lý đặc biệt vừa đến công ty, mang theo tài liệu mới đến, sau khi cẩn thận cất tài liệu đi, anh ấy thấy Lâm Úc đang ở trên bàn.

Anh ấy lập tức bị choáng, nhếch miệng hỏi: “Hoắc tổng, ngài mua được đồ trang trí đáng yêu như vậy ở đâu thế?”

Hoắc Vọng chưa trả lời, Lâm Úc đã bất mãn vung vẩy đuôi, ý bảo mình không phải là đồ trang trí.

Trợ lý đặc biệt giật mình, sau đó mở to mắt: “Đây là con mèo con nhặt được ngày hôm đó?”

Nụ cười của anh ấy càng đậm, anh ấy ngồi xuống, quan sát cẩn thận chiếc hamburger trên đầu Lâm Úc.

Nhìn dáng vẻ cười tươi như hoa kia, Lâm Úc sợ hãi giấu bàn chân nhỏ của mình rồi làm động tác của một con gà mái để tự vệ.

Nụ cười trên mặt trợ lý đặc biệt càng thay đổi: “Này, mèo nhỏ, lần trước anh chưa chào hỏi đàng hoàng.”

Lông đuôi của Lâm Úc như muốn nổ tung.

Mắt thấy tên nhóc kia sắp bị hút, Hoắc Vọng vẫn vững vàng cầm bút ký tên đột nhiên mở miệng: “Cậu muốn dùng cái miệng to bằng ba phòng một sảnh của cậu ăn nó sao?"

Lâm Úc càng sợ hơn, chiếc hamburger nhỏ bé đáng yêu rốt cục không khống chế được mà đứng dậy, nhảy phốc vào ngực Hoắc Vọng, run rẩy cuốn cái đuôi lớn quanh mình.

Mặt trợ lý suy sụp: “Hoắc tổng, miệng tôi to đến vậy sao?”