Chương 16: Làm gì cũng được tha thứ

Anh ấy không khỏi sờ sờ mặt, cảm thấy bản thân rất tốt.

Nhưng thực sự có thể ăn đầu mèo chỉ bằng một cắn.

Anh ấy thường chỉ cắn ba miếng là hết cái hamburger.

Hoắc Vọng tỏ vẻ rất hưởng thụ việc Lâm Úc rúc vào người hắn mỗi khi cậu sợ hãi như thói quen, giọng điệu có thể gọi là dỗ dành: “Sau này tránh xa loại người này, một ngày cậu ấy ăn ba bữa thịt mèo con.”

Trợ lý đặc biệt: “...”

Thật bi thương.

Dứt khoát quyết định không sờ mèo, cũng không hút nữa, anh ấy vuốt mặt, lập tức vào trạng thái làm việc: “Lần này ngài có cần mở một cuộc họp nhỏ với Lâm gia không?”

Ngón trỏ Hoắc Vọng nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: “Ừ.”

Nghe được hai chữ quen thuộc, Lâm Úc lập tức dựng đôi tai tròn lên trong mũ hamburger, thò mặt ra nhìn về phía trợ lý đặc biệt, lúc này mới chú ý đến trong tài liệu anh ấy vừa mang tới, tên của người phụ được viết rõ ràng, là hai cái tên mà cậu không thể quen thuộc hơn: Lâm Minh Hoài.

Anh trai của cậu.

Một lần nữa nhìn thấy cái tên này, vì vốn là người thân, trong lòng Lâm Úc không chỉ không hề dao động, thậm chí bắt đầu trở nên ác độc, cậu vươn móng vuốt ra, hung hăng túm lấy lọ mực trên bàn.

Bàn chân dính đầy mực, sau đó cậu lại chạm vào tập tài liệu.

Một lần hai lần, chữ Lâm Minh Hoài trên văn kiện đều bị móng vuốt hoa mai đen che phủ hoàn toàn.

Lúc trợ lý đặc biệt đang nói chuyện, phát hiện ông chủ đang lơ đãng, còn đắc ý cúi đầu nhìn thứ gì đó, vì vậy anh ấy cũng bối rối cúi đầu, sau đó tự nhiên cũng vui vẻ theo.

Tài liệu được sao chép hoàn toàn trở thành giấy vụn, nhưng hai người có mặt đều không quan tâm.

Loại vật này cần bao nhiêu có bấy nhiêu, bây giờ cục lông xù đang in hoa mai nhỏ đấy!

Lâm Úc thoải mái chơi đùa, đột nhiên ý thức được mình đang bị nhìn, tai bất giác biến thành tai máy bay, đuôi đang đặt trên bàn đột nhiên cuộn lên, nhưng chỉ cuộn một nửa. Hoắc Vọng đột nhiên cầm tờ giấy đã bị cậu đóng dấu lên, sau đó lấy một tờ khác chưa bị đóng dấu cho cậu chơi.

Hắn cho rằng Lâm Úc không còn chỗ để đặt chân, hơn nữa thấy cậu chỉ chạm vào tài liệu này, hoàn toàn không dính vào các tài liệu khác, có lẽ dành cho xấp tài liệu này tình cảm độc nhất vô nhị, nên hắn không định lấy tài liệu khác cho cậu nghịch.

Lâm Úc sửng sốt một chút, cái đuôi dần duỗi ra, lại trở nên bồng bềnh, đôi mắt đen láy nhìn trợ lý, lại nhìn người đàn ông ôm mình, ý thức được một chuyện.

Bây giờ cậu chỉ là một cục lông xù.

Lông xù làm bất cứ điều gì cũng có thể được tha thứ!

“Meo!” Vì thế Lâm Úc không chút khách khí, in đầy dấu hoa mai của mình lên tờ giấy kia.

Hoắc Vọng giơ bức tranh hoa mai này lên chiêm ngưỡng: “Ừm, rất nghệ thuật, ta đoán rằng họa sĩ là một người có lông nhưng không có cổ."

Không có cổ và mũm mĩm là hoàn toàn là sai lầm! Đó chỉ là lỗi của tạo hóa thôi!

Lâm Úc quay đầu lại, cắn cổ tay hắn một cái, lần này rất nhẹ rất nhẹ, ngay cả dấu răng chưa kịp lưu lại đã buông ra.

Chiếc đuôi lắc qua lắc lại để lộ sự phấn khích của cậu lúc này.

Trợ lý đặc biệt nghẹn cười: “Hoắc tổng, vậy còn tổ chức cuộc họp không?”

Tài liệu này sẽ được sử dụng trong cuộc họp đó.

Lâm Úc đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, giống như một miếng bánh mì nhỏ kiểu Pháp mềm mại.

Bánh mì nhỏ kiểu Pháp không hiểu anh ấy đang nói về điều gì.

Quấy rối xong còn biết lừa người khác để qua ải.

Khóe miệng Hoắc Vọng hơi nhếch lên một chút, hắn cầm lấy tờ giấy trên bàn, lau mực trên móng vuốt cho bánh mì nhỏ, hắn không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Không cần tổ chức, ngày mai Lâm Minh Hoài sẽ đến ký hợp đồng với tôi, nếu đủ thành ý thì trực tiếp ký hợp đồng, nếu không có thành ý, vậy thì đổi sang tập đoàn khác.”

Lời hắn nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng sức nặng là không thể bàn cãi.

Có rất nhiều tập đoàn trên thế giới có thể thay thế Lâm gia, nhưng họ không thể tìm thấy một đối tác tốt hơn Hoắc Thị.

Vì vậy, chắc chắn Lâm Minh Hoài sẽ rất coi trọng cuộc gặp ngày mai.

Trợ lý gật đầu: “Tôi biết rồi.”