Chương 17: Quyết tâm trở thành người

Ngay khi anh ấy muốn đi ra ngoài, Hoắc Vọng đột nhiên cầm phiếu đổi thức ăn đóng hộp trong một năm đưa cho trợ lý đặc biệt: “Đổi cho tôi một hộp rồi mang tới đây.”

Sau khi nhận được, trợ lý cúi đầu nhìn: “Vâng, đây là?”

Sau khi nhìn thấy những gì đã viết ở trên, anh ấy mở to mắt mình, còn khó tin hơn chính bản thân mình trúng xổ số.

Hoắc, Hoắc tổng trúng thưởng!

Vì vậy, thêm một tin tức mang tính lịch sử bùng nổ trong tập đoàn Hoắc Thị ngày hôm nay.

Tất cả mọi người đều không biết rốt cuộc nên kinh ngạc vì Hoắc Vọng mang theo mèo con rất đáng yêu đến làm việc, hay kinh ngạc vì chuyện hắn trúng thưởng.

Tất cả đều phấn khích đến nỗi chạy đi báo tin khắp nơi, như thể vạn tuế nở hoa.

Dù không tự mình ra ngoài đối mặt với sự động chạm của mọi người, ở trong văn phòng, Lâm Úc vẫn có thể cảm giác được thụy khí trên người mình không ngừng tăng thêm, đó là vì mọi người trong công ty đều rất thích cậu, rốt cuộc suy đoán của cậu cũng được khẳng định.

Càng được mọi người yêu thích, càng có nhiều thụy khí.

Đây giống như một phương thức tu luyện, nhưng phương thức tu luyện này hoàn toàn không làm hại đến lợi ích của người khác.

Để chắc chắn, Lâm Úc hỏi lại những đốm vàng, nhận được câu trả lời khẳng định của chúng.

Có thêm một câu trả lời bất ngờ.

Những điểm vàng: [Miễn là thụy khí tích lũy đến một mức độ nhất định, cậu có thể trở thành con người!]

Đôi mắt của Lâm Úc trở nên tròn trịa hơn: [Con người?]

[Đúng!] Tất cả các đốm vàng vui vẻ cổ vũ: [Sau đó không cần phải ở nhà Đại Ma Vương nữa!]

Trong mắt họ, Hoắc Vọng vẫn là Đại Ma Vương đáng sợ.

Khi Lâm Úc còn muốn hỏi thêm, một chiếc lon đột nhiên được đặt xuống trước mặt cậu, trên lon có vẽ một con mèo nhỏ.

Cậu ngơ ngác ngẩng đầu, Hoắc Vọng hiểu được ánh mắt đó, hiểu lầm nghiêm trọng.

Hắn tự mở hộp cho cậu, đẩy về phía trước: “Ăn đi.”

Hắn đã tự sờ răng của Lâm Úc, tuy chỉ lớn bằng hạt gạo nhưng đã có thể nhai thịt.

Lâm Úc do dự bước tới ngửi, mùi tanh xộc thẳng vào chóp mũi.

Cậu rêи ɾỉ, lặng lẽ lùi lại.

Hoắc Vọng kinh ngạc: “Không thích?”

Hắn cúi đầu viết vài chữ lên tờ giấy.

Lâm Úc tò mò bò lên nhìn một cái, mấy chữ viết rồng bay phượng múa đập vào mắt cậu: hướng dẫn nấu ăn cho thú non.

1. Sữa công thức.

2. Đồ ăn đóng hộp cho thú cưng

Sau dòng thứ hai có một hình dấu x lớn, viết ba chữ không thích. Hoắc Vọng nhìn ghi chép của mình, suy nghĩ một chút: “Vậy nhóc muốn ăn gì?”

Lâm Úc nói không nên lời, liền nhìn thẳng vào hộp cơm của hắn, trong đôi mắt tròn xoe tràn đầy sự thèm muốn, dù là ai cũng không thể nỡ chối từ.

Hoắc Vọng mở hộp cơm mà trợ lý đặc biệt vừa mang đến, mở ra, bên trong là một phần cơm lươn.

Mùi lươn lập tức đập vào mặt, Lâm Úc vươn đầu lưỡi nhỏ liếʍ liếʍ miệng: “Meo meo.”

Móng vuốt chỉ chỉ, ăn cái này!

Hoắc Vọng vô cùng nghi ngờ, không biết cậu có thể ăn thức ăn của con người hay không, vì thế hắn dùng đũa gắp cho cậu một miếng lươn nhỏ, nhìn hai mắt cậu sáng ngời ăn rất vui vẻ, cơ thể cũng không có phản ứng gì lạ, lúc này mới xắt một miếng thịt lươn lớn hơn, đặt vào đĩa nhỏ cho cậu.

Nhân tiện, nước sốt bên trên đã được làm sạch, thịt cá được rút xương trước khi cho cậu ăn.

Không có vị ngọt của nước sốt, Lâm Úc cũng ăn rất vui vẻ, nhưng điều này khiến cậu càng quyết tâm phải sớm trở thành người.

Cậu muốn ăn thật nhiều món ngon mà kiếp trước không có cơ hội ăn!

Lâm Úc chơi cả ngày trong phòng làm việc, trong lúc đó, cậu cởi mũ ra, thỏa thích lăn lộn trên ghế sofa.

Gần đến giờ tan tầm, Hoắc Vọng mới đội mũ hamburger cho cậu, thấy cậu vui vẻ như vậy, khóe miệng hắn cũng lộ ra ý cười: “Ngày mai có muốn đi làm cùng ta không?”

Lâm Úc dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn.

Ngày mai... Anh trai cậu cũng sẽ đến.