Chương 25: Nhóc chân ngắn

Trong phòng bếp lại truyền đến tiếng động, đợi một hồi cũng không nghe thấy tiếng nổ, Lâm Úc tò mò đi vào phòng bếp kiểm tra, liền nhìn thấy Hoắc Vọng đeo mặt nạ chống nổ trên mặt, trên người cũng đã mặc xong quần áo bảo hộ.

Lâm Úc khϊếp sợ đến cái đuôi cũng ngừng lắc: “Meo?”

Đây là lần đầu cậu thấy ai đó mặc quần áo bảo hộ để nấu ăn.

Hoắc Vọng quay đầu lại nhìn thấy cậu, giọng nói sau mặt nạ như bị nghẹn: “Phòng bếp rất nguy hiểm, nhóc mau ra ngoài đi.”

Nhà bếp nguy hiểm?

Lâm Úc nghiêng đầu nhìn hắn.

Giọng điệu Hoắc Vọng hơi mất tự nhiên, hắn dừng lại một chút: “Nhà bếp này đã được tân trang lại hai lần.”

Ngay từ đầu, Lâm Úc còn chưa hiểu được ý tứ của hắn, cậu chợt nhìn thấy những cái nồi, nồi niêu xoong sạch sẽ đến mức không có dấu vết sử dụng thìa, lúc này mới chợt hiểu được.

Ý hắn là nhà bếp này đã nổ hai lần.

Nghĩ đến khả năng hắn gặp tai nạn ô tô mỗi tuần một lần khi ra ngoài bằng ô tô, cậu có thể hiểu tại sao vụ nổ lại xảy ra.

Có người xui xẻo đến mức bị trần nhà làm bất tỉnh dù đang ngồi trong nhà.

Lâm Úc dùng chân cọ nhẹ quần Hoắc Vọng, tha thiết an ủi: “Meo meo.”

Chỉ là, hành động này chỉ đáng yêu khi một con vật lông xù làm thôi.

Thế là Hoắc Vọng bế cậu ra ngoài, đặt lên bàn ăn: “Ngoan ngoãn đợi ở đây đi.”

Lại là bàn ăn khó xử với đôi chân ngắn này.

Lâm Úc cúi đầu nhìn xuống mặt đất, cảm thấy cảm giác thất vọng quen thuộc.

Dần dần lại liều thành một bãi cá muối.

Những đốm vàng xung quanh anh, tò mò chọc qua chọc lại.

Có thụy khí quấn quanh, lần này Hoắc Vọng xuống bếp ngoài ý muốn thuận lợi, rất nhanh rán chín cá hồi bưng ra.

Lâm Úc lại gần ngửi ngửi, mùi cá hồi và mùi bơ lẫn với nhau trở nên vô cùng hấp dẫn, cậu nhanh chóng ăn xong mấy miếng còn lại, cái bụng nhỏ phồng lên, nằm yên.

“Meo.” Muốn ngủ!

Hoắc Vọng sờ bụng cậu một chút, chắc chắn cậu thật sự ăn no liền bế cậu trở lại giường trong phòng ngủ: “Ngủ đi.”

Lâm Úc nghi hoặc nhìn giường lại nhìn tổ mèo cá mập cách đó không xa.

Cậu không ngủ trong ổ mèo sao?

Nghĩ đến dáng vẻ tên nhóc này gặp ác mộng, lần này, Hoắc Vọng giả vờ không thấy sự nghi hoặc của cậu, xoa xoa đầu, lại lặp lại: “Ngủ đi.”

Chỉ cần ngủ bên cạnh hắn, cậu sẽ không còn sợ hãi nữa.

Lâm Úc vẫy đuôi: “Meo.”

Mặc dù không hiểu tại sao người đàn ông này lại vui buồn thất thường như vậy, nhưng rốt cuộc cơ thể hiện tại của cậu chỉ là một con thụy thú, nhanh chóng buồn ngủ khiến cậu không thể suy nghĩ, đuôi cuộn tròn lại rồi ngủ thϊếp đi.

Không nhìn kĩ thì không khác gì một đám mây trắng.

Hoắc Vọng nhẹ nhàng chọc vào tai gấu nhỏ của cậu, đột nhiên mở miệng: “Sau này tôi sẽ gọi nhóc là Dũ Dũ nhé.”

Trong căn phòng yên tĩnh, đáp lại hắn chỉ là tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn.

. . .

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, những đốm vàng nói với Lâm Úc về việc cậu đã được đặt tên ngày hôm qua.

Lâm Úc vừa không kiêng nể gì mà làm một cái ổ mới trên giường, hai tai cậu run lên, đáy mắt xuất hiện một tia mê mang.

Cái tên này thật kỳ lạ...

Mà đuôi phía sau lại không khống chế được, vui vẻ lắc lư.

Thật ra Hoắc Vọng là người rất tốt.

Cậu cố gắng hết sức để rời khỏi giường nhưng mông lại rơi xuống, bật trở lại.

Một màn này vừa vặn bị Hoắc Vọng nhìn thấy.

Hắn nhịn một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được, thấp giọng nói: “Nhóc chân ngắn.”

Lâm Úc mở to mắt nhìn hắn: “Meo meo?”

Phì! Kẻ xấu! Quả nhiên không phải là người tốt lành gì!