Chương 26: Tiệc mừng thọ

Cậu tức giận, muốn cắn Hoắc Vọng một cái, nhưng chỉ có thể nhào vào chân hắn, giống như đồ trang trí bám chặt trên giày. Hoắc Vọng giơ chân lên đi về phía trước, cậu cũng bay lên theo, vẻ mặt ngây thơ cưỡi ngựa lớn đến sofa, chưa kịp định thần đã bị một bàn tay lớn ôm lên.

Hoắc Vọng đặt cậu trên ghế sofa, để cho cậu một đĩa sữa nhỏ và thịt bò bít tết: “Đây là bữa sáng của nhóc, nhóc chân ngắn.”

Vẫn không nhịn được bổ sung ba chữ sau.

Lâm · chân ngắn · Úc: “...”

. . .

Khi trợ lý đặc biệt gọi video đến, anh ấy suýt nữa bị dáng vẻ lúc này của họ dọa nhảy dựng lên.

Màn hình che khuất hơn nửa cơ thể của Lâm Úc, nhưng vẫn có thể nhìn ra cậu đang nghiến răng cắn cánh tay Hoắc Vọng, cái đuôi vung tới vung lui tỏ vẻ bất mãn.

Trợ lý đặc biệt im lặng một chút: “Hoắc tổng, ngài chọc giận mèo con sao?”

Hoắc Vọng vô cùng thản nhiên: “Ừ.”

Trợ lý đặc biệt: “...”

Anh ấy hít một hơi thật sâu, tự nhủ đó là sếp thân yêu của mình.

Vì thế anh ấy lại lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp: “Hoắc tổng, dự án của chúng ta hiện tại đã đổi thành hợp tác với công ty Sĩ Đáy, hôm nay sẽ có người đi đàm phán thỏa đáng với họ, về phần tương lai công ty, chúng tôi dự định hợp tác với tập đoàn Lâm thị ở hạng mục khác, ngài có muốn hoãn lại không?”

Nghe được hai chữ Lâm thị, đuôi Lâm Úc mất hứng vung lên một chút, rốt cuộc cũng buông ra, nhẹ nhàng dùng móng vuốt lôi kéo Hoắc Vọng.

Dù hôm qua cậu chỉ nhìn thấy tài liệu đó, cũng có thể cảm giác được đây hẳn là hạng mục mà anh cả cực kỳ coi trọng, dựa theo tính cách của Lâm Minh Hoài, làm sao có thể dễ dàng để chuyện này lật xe được?

Lâm Úc hơi tò mò, vì thế móng vuốt liên tục cào Hoắc Vọng lại mạnh thêm một chút.

Lại bị hiểu lầm thành đói bụng, Hoắc Vọng ôm lấy cậu, dùng thìa đút sữa cho cậu, hoàn toàn không thèm để ý Lâm thị gì đó, suy nghĩ một chút liền nói: “Hoãn lại trước đi.”

Lâm thị gì đó có quan trọng bằng việc cho nhóc chân ngắn ăn không?

Vẻ mặt trợ lý nghiêm túc: “Vâng.”

Anh ấy cúi đầu gạch một cái tên trên tài liệu.

Đối với một con quái vật khổng lồ như Lâm thị, tuy việc hợp tác bị trì hoãn này không đến mức dẫn đến đứt gãy chuỗi cung ứng tài chính, nhưng cũng là một bài học không nhỏ.

Hi vọng Lâm Trường Tấn giáo dục con trai cả, đều nói hổ phụ sinh hổ tử, sao Lâm Minh Hoài có thể để lộ sơ hở lớn như vậy.

Trợ lý đặc biệt hơi nuối tiếc lắc đầu, anh ấy nhanh chóng bỏ qua chuyện này, nhớ tới một chuyện quan trọng khác khác: “Hoắc tổng, chúng ta nhận được lời mời mừng thọ tám mươi tuổi của ông Hoắc Chính Gia.”

Hoắc Vọng nhướng mày: “Ông ta còn dám mời tôi đến dự tiệc mừng thọ?”

Trợ lý đặc biệt nhíu mày: “Chỉ sợ không có ý tốt, từ sau khi Hoắc rhị bị ngài thu mua, hiện tại họ chỉ dựa vào một ít sản nghiệp nhỏ và gia sản còn lại để phồng má giả làm người mập, nghe nói lễ mừng thọ lần này còn để mai mối cho Hoắc Tri Tri, hẳn là muốn dựa vào thông gia để Đông Sơn tái khởi.”

Ban đầu còn kháng cự, sau đó Lâm Úc có vẻ rất hưởng thụ, Lâm Úc xụi lơ trong lòng hắn, há miệng ăn, thuận tiện dựng tai gấu nhỏ lên chăm chú lắng nghe họ nói chuyện.

Trợ lý đặc biệt: “Tôi đề nghị anh đừng đi, dù sao mấy năm trước, báo chí đã sớm đưa tin anh chính thức rời khỏi Hoắc gia, không ai trong giới có thể bắt bẻ đạo đức của anh.”