Chương 30: Vết nhơ

Đôi mắt cậu gần như biến thành nhang muỗi, đuôi xấu hổ cuộn lên, cậu chợt nhớ ra vì không để lộ đuôi nên không có gì khác biệt, đành miễn cưỡng mở ra.

Đây là lần đầu cậu tham dự tiệc mà không bị phớt lờ, trước đây luôn bị phớt lờ, đứng ở một góc, dần dần không còn thay mặt Lâm gia tham dự yến tiệc nên bị cha mắng là không có triển vọng.

Bảo cậu không cần nghĩ đến thân phận người thừa kế chính là cha, ghét bỏ cậu không tạo ra giá trị cho Lâm gia cũng là cha, thật sự là mâu thuẫn.

Lâm Úc nhẹ nhàng phe phẩy đuôi, cũng không để những chuyện cũ này trong lòng.

Không chỉ vậy, những người khen ngợi cậu để có cơ hội nói chuyện với Hoắc Vọng, tình yêu của cậu cũng tăng lên, và cũng có thể cảm nhận được sự tăng trưởng của thụy khí.

Xem ra ngay cả tình yêu xen lẫn lợi ích, cũng có thể làm tăng thụy khí của mình.

Bên này càng náo nhiệt, càng có vẻ vắng vẻ bên người của Hoắc gia.

Sắc mặt Hoắc Mạc Nguyên không đẹp lắm, ngay cả nữ thần anh ta thích cũng nhìn về phía Hoắc Vọng, anh ta không rõ vì sao Hoắc Vọng luôn đoạt đi ánh mắt của mọi người khi vừa xuất hiện.

Sau đó Tưởng Văn Đào đến, sắc mặt cũng không tốt lắm, anh ta vốn tưởng sẽ có rất nhiều người chú ý đến mình, không ngờ họ đều để ý đến Hoắc Vọng.

Anh ta bắt đầu hoài nghi ý đồ của Hoắc gia: có lẽ họ vốn không thật sự muốn hợp tác với anh ta.

Trần Minh Hồng là một người phụ nữ thông minh, ý thức được không thể tùy ý để Hoắc Vọng biến bữa tiệc mừng thọ này thành nơi để xã giao của hắn, bà ta vội vàng dùng mắt ra hiệu cho chồng mình mời ông cụ Hoắc ra.

Dù sao cũng là nhân vật chính của bữa tiệc này, lúc Hoắc Chính Gia đi ra, những người khác vẫn nể mặt, nhìn về phía ông ta.

Người dẫn chương trình cầm micro nói vài câu chúc mừng.

Cũng có người lục tục đi lên nói lời chúc mừng.

Hoắc Chính Gia chống nạng, ánh mắt đυ.c ngầu quét một vòng, nói lời cảm ơn các vị khách rất giả tạo.

Trước đây ông ta còn có thể ỷ vào thân phận trưởng bối của mình mà nói vài lời, nhưng tình hình hiện tại khiến ông ta không thể không kiềm chế ý định lên lớp đám hậu bối này.

Khoảnh khắc nhìn thấy Hoắc Vọng, rõ ràng ánh mắt ông ta dừng lại một chút, cảm giác huyết áp hơi tăng lên, ông ta giả vờ không thèm để ý rời mắt, không nhìn về phía đó nữa.

Đối với ông ta, Hoắc Vọng sinh ra chính là vết nhơ của Hoắc gia, mà vết nhơ không chỉ có được gia sản khổng lồ từ hai bàn tay trắng, trở thành người mới nổi mà ai cũng muốn trèo lên, ngược lại còn thu mua Hoắc thị, quả thực chính là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời ông ta.

Nếu có cơ hội làm lại, lẽ ra ông ta phải véo đứa bé này mạnh hơn nữa, bóp chết thằng nhóc.

Sau khi nhân vật chính của bữa tiệc bước ra, tiếp theo hẳn là tặng quà.

Quà của một số người đã được gói lại và gửi đến, những món quà như vậy chỉ mang tính chất nghi thức trao đổi, Hoắc Vọng còn đưa ra những món quà mà trợ lý đặc biệt đã chuẩn bị trong thời gian ngắn, hắn thậm chí còn không buồn nhìn vào.

Và cũng có người tặng quà có giá trị rất lớn, rõ ràng là có kế hoạch khác.