Chương 31: Đồ giả

Tưởng Văn Đào cố ý mời hai người mang quà anh ta muốn tặng, nâng giọng: “Đây chính là bút tích thật của Thanh Tùng, cháu phải mất nửa năm mới tìm được.”

Quả nhiên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh ta, anh ta lập tức thầm tự hào về mình.

Anh ta đã bị nghi ngờ kể từ khi trở thành người thừa kế Tưởng gia, và anh ta chưa bao giờ cảm thấy tự hào như lúc này.

Không phải vô ích khi anh ta bỏ ra hàng chục triệu để tìm ra kho báu này.

Lâm Úc tò mò ngẩng đầu lên, trong miệng còn ngậm một quả anh đào.

Kiếp trước cậu rất thích vẽ tranh, mỗi khi buồn đều nhốt mình trong phòng vẽ nên cậu cực kì hứng thú với tranh của những họa sĩ nổi tiếng này.

Bút tích thực của Thanh Tùng hiện nay gần như là vô giá, không ngờ Tưởng Văn Đào có thể tìm được.

Lâm Úc nhìn chằm chằm vào bút tích thực có hơi ố vàng kia, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Sao bút tích thực này lại có vẻ như... đồ giả?!

Để xem xét cẩn thận hơn, Lâm Úc nghiêng mình về phía trước, đuôi hơi lo lắng lắc qua lại.

Hoắc Vọng cúi đầu rũ mắt: “Thích bức tranh kia?”

“Meo.” Lâm Úc vô thức lắc đầu, sau khi phản ứng thì cứng đờ.

Vội vàng nâng chân trước gãi mũ đầu cừu nhỏ của mình, giả vờ chỉ là tai không thoải mái.

Hoắc Vọng cười khẽ một tiếng, cũng không nói gì.

Hắn bế cậu gần hơn một chút để xem.

Cứ như vậy, Lâm Úc có thể thấy rõ sự khác biệt phức tạp, cực kỳ tinh vi trong bức tranh mô phỏng, nhưng có thể thấy rằng bức tranh hơi khác với thói quen của vị họa sĩ vĩ đại đó.

Bức tranh này đã cũ đến mức người thường không thể phân biệt được nó có phải hàng thật không.

Tưởng Văn Đào không có trình độ học vấn, bằng cấp đều do gia đình mua nên không phân biệt được bức tranh là giả hay thật, nếu biết thứ mình mua lại với giá cao là tranh giả, chắc chắn sẽ rất tức giận.

Lâm Úc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hỏi những đốm vàng bên cạnh: [Có cách nào vạch trần anh ta không?]

Các tinh linh nhỏ màu vàng bay lên bay xuống: [Thử lấy thụy khí trên người anh ta!]

Đây là lần thứ hai Lâm Úc cố gắng lấy thụy khí trên người người khác, lần này rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều.

Từng sợi tơ vàng bay ra khỏi người Tưởng Văn Đào, ngay cả những người Hoắc gia khác gần anh ta cũng bị rút ra một ít.

Sau khi rút ra, trên người vẫn còn dư sức, Lâm Úc vui vẻ lắc lắc đuôi.

Hoắc Vọng nhìn nhóc con trầm tư một hồi lại tự mình vui vẻ, khóe miệng cũng lơ đãng cong lên.

Hoắc Tri Tri đứng cạnh nhìn, nhớ tới chuyện lần trước gặp ở trung tâm thương mại, mặt xanh mét, trên trán cô ta còn vẫn còn vết thương do bị hộp rút thăm trúng thưởng đập vào.

Cô ta không dám tiến lên chế nhạo nữa, ánh mắt nhìn về phía Lâm Úc hơi sợ hãi.

Cô ta luôn cảm thấy cục lông nhỏ này rất không bình thường.