Chương 39: Sợ

Sau khi chắc chắn con chó lớn này thân thiện, Hoắc Vọng đặt Lâm Úc lên đầu con Alaska.

Thú nhỏ to bằng bàn tay nằm trên đầu nó, giống như đội thêm một chiếc mũ nhỏ màu trắng cho nó.

Alaska ngẩng đầu, hưng phấn kêu lên: “Gâu!”

Lâm Úc gần như rơi ra khỏi đỉnh đầu của nó, vì vậy cậu kéo móng vuốt nhỏ của mình để giữ chặt một trong hai tai của nó, thì thầm: “Meo meo.” Qua bên kia.

Cậu chỉ thử ra lệnh một chút, không ngờ Tiểu Lạp lại thật sự hiểu, đứng dậy đi đến băng ghế bên cạnh.

Túi xách của Triệu Ưu Ưu nằm trên chiếc ghế dài, Lâm Úc liếc mắt nhìn Hoắc Vọng một cái, phát hiện hắn đang thảo luận về việc nuôi thú cưng cùng Triệu Ưu Ưu, hoàn toàn không nhìn về phía cậu.

Tiểu Lạp điên cuồng chảy nước dãi vào túi xách của chủ nhân mình, đuôi cũng vẫy rất hăng, nó dùng mũi chó của mình huých Lâm Úc, đẩy cậu về phía cái túi kia.

Lâm Úc khó hiểu mở cái túi nhỏ màu hồng này ra theo ý của nó, phát hiện bên trong là hai cái bánh bao thịt lớn.

Nước bọt nhỏ xuống, dùng móng vuốt kéo một chút, cả hai bánh bao thịt rơi ra ngoài, vừa tròn vừa thơm ngào ngạt.

Nó là một con chó rất cao thượng, lập tức chia một chiếc bánh bao thịt cho người bạn mới của mình.

Lâm Úc liếc qua… chính trực từ chối: “Meo meo!” Cậu là một thụy thú lễ phép, tuyệt đối sẽ không ăn.

Tiểu Lạp cắn một miếng bánh bao thịt, mùi nhân thịt bò cay hoàn toàn tỏa ra.

Kiếp trước, Lâm Úc là một người thích ăn cay, kể từ khi tái sinh thành thú non, kiếp này cậu còn chưa nếm được tí đồ cay nào, bụng nhỏ vốn chưa ăn no trong bữa tiệc liền ọc ọc một tiếng.

Nếu ăn một miếng... sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ.

Đuôi của Lâm Úc nhút nhát cuộn lên, móng vuốt tội lỗi từ từ vươn ra.

Cuối cùng, khi Hoắc Vọng phát hiện thì đã muộn, cả bánh bao thịt cay đều chui vào bụng Lâm Úc.

Lâm Úc không biết nguy hiểm đang đến, cậu vẫn còn liếʍ dư vị dầu đỏ trên móng vuốt nhỏ của mình

Hoắc Vọng trầm giọng: “Ngon lắm sao, Dũ Dũ?”

Lâm Úc dừng lại, vẻ mặt vô tội nghiêng đầu, giả vờ mình không hiểu.

Triệu Ưu Ưu không khách sao mà đánh vào đầu Alaska, lại nói với Hoắc Vọng: “Mèo con ăn nhiều đồ cay như vậy có thể không tốt cho dạ dày, anh mau dẫn nó đi khám bác sĩ đi.”

“Ừm.” Hoắc Vọng lấy điện thoại ra chuyển cho cô hai trăm đồng tiền bánh bao.

Triệu Ưu Ưu vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến việc có thể thêm Wechat của anh đẹp trai, nghĩ lại liền đồng ý.

Triệu Ưu Ưu thêm WeChat, một tay nắm lấy tai Alaska, tay kia vẫy vẫy: “Tạm biệt.”

Cứ như vậy dắt con trai hư về.

Không có thân hình to lớn của bạn tốt che chở, Lâm Úc không thể vờ như không nghe thấy nữa, cậu đáng thương cuộn tròn thành một cục lông rồi bị người ta bế lên.

Hoắc Vọng buồn cười lắc lắc cậu i: “Bây giờ sợ rồi à?”

“Grừ meo meo.” Đuôi Lâm Úc sợ tới mức lại cuộn lại. Đừng đưa cậu đến bệnh viện để kiểm tra. Nếu được đưa đến bệnh viện thú cưng, có lẽ cậu sẽ bị bắt như một con quái vật. Chỉ cần đưa vào máy quét, có thể biết cậu không phải chó, cũng chẳng phải mèo.

Nhìn đám lông đang run rẩy, Hoắc Vọng chỉ muốn dọa cậu một trận, không ngờ cậu lại sợ hãi như vậy.