Chương 5: Bắt nạt thú vật quá đáng

QAQ! ! ! Không thể chịu đựng được nữa, không cần phải chịu đựng nữa! Oái!

Bầu không khí bên trong xe ngay lập tức giảm xuống như có thể đóng thành băng.

Trợ lý đặc biệt há hốc miệng, một câu cũng không khen nổi.

Anh ta không nghĩ có một ngày sự độc miệng của Hoắc Vọng cũng sẽ rơi vào trên người một con chó lông xù đáng thương vô tội.

Trợ lý đặc biệt mấy lần bị hắn độc miệng, lúc này lập tức thông cảm cho Lâm Úc, ngậm miệng tập trung lái xe.

Kỹ năng lái xe của anh ta rất tốt, để phòng ngừa tai nạn xe hơi do Hoắc Vọng xui xẻo, anh ta vẫn phải giữ một thái độ còn nghiêm túc hơn cả khi thi lấy bằng lái xe.

Hoắc Vọng còn đang tùy ý chọc chọc bộ lông trong ngực, lại cảm thấy ngón trỏ đột nhiên bị cắn, sau đó bị ngậm không buông, giống như coi ngón tay hắn thành một chiếc que mài răng.

Chút đau đớn này ngược lại không đáng kể, đáy mắt Hoắc Vọng hiện lên như có điều suy nghĩ: "Hình như nó đói bụng."

Lâm Úc: Ai đói! Ai đói! Tôi đang tức giận! Tôi đang nói chuyện với anh! Anh không biết!

Cậu uy hϊếp cắn càng dùng sức thêm vài phần, nhỏ giọng hừ một tiếng, sợ phải không?

Giọng điệu Hoắc Vọng trở nên chắc chắn: "Nó đang đói bụng."

Lâm Úc: ... Bắt nạt thú vật quá đáng.

Trợ lý đặc biệt có ý tốt dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi bên cạnh: "Tôi sẽ đi mua ít sữa dê."

"Ừ." Chân của Hoắc Vọng hơi duỗi ra, thậm chí còn điều chỉnh một tư thế thích hợp hơn để Lâm Úc cắn ngón tay hắn.

Lần này không cần hắn chọc, Lâm Úc cũng tức giận thành một nắm bồ công anh xù lông.

Cậu chưa bao giờ thấy một người nào mà khó ưa như vậy!

Trợ lý nhanh chóng ra khỏi cửa hàng, ôm một vài chai sữa : "Không có sữa dê, mèo con cũng có thể uống sữa này."

Anh ta vừa lên xe muốn mở ra, đột nhiên có mấy chiếc xe cảnh sát chạy qua.

Anh ta ngăn một người qua đường với khuôn mặt kì lạ, hỏi: "Phía trước xảy ra chuyện gì thế?"

Người qua nói lớn giọng: "Xảy ra tai nạn xe cộ! Là tai nạn xe cộ liên hoàn, vừa rồi có người say rượu lái xe."

Trợ lý đặc biệt không thể tin, lẩm bẩm nói: "May mà dừng xe lại."

Nếu không, rất có thể họ cũng sẽ dính vào vụ tai nạn xe hơi đó.

Với sự xui xẻo của Hoắc tổng, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra, không,, với sự xui xẻo của Hoắc tổng, việc ngài ấy tránh được tai nạn xe hơi ngày hôm nay mới là điều kỳ lạ nhất.

Trợ lý đặc biệt mang theo sự sợ hãi lên xe, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên ly sữa dê: "Hoắc tổng, có lẽ... con mèo mà ngài nhặt được có thể mang lại may mắn cho ngài."

Nói xong câu này theo trực giác, anh ta có chút sửng sốt, cảm thấy mình thật kỳ quái,nhưng đồng thời cũng có chút âm thầm hy vọng.

Nếu như... con mèo này thật sự có thể mang lại vận may, dù chỉ là một chút, anh ta cũng có thể cảm thấy tự hào trong số những kẻ đã phản bội Hoắc tổng vì vận xui của mình!

Trợ lý đặc biệt này có hơi quá mê tín không?

Không biết trong lòng Lâm Úc đang nghĩ cái gì, cậu nghi hoặc nhìn vẻ mặt của Hoắc Vọng, dưới phản ứng khoa trương của trợ lý, cuối cùng nhớ tới một chuyện.

Rõ ràng trước đây cậu đã từng gặp người đàn ông này.