Chương 5

“Cậu đang xem buổi phát sóng trực tiếp của ai vậy?”

“Tôi chắc chắn là xem phát sóng trực tiếp của Lệ Diệp rồi! Lần trước Lệ Diệp phá vòng vây quá đẹp trai!”

“Có lầm hay không? Học sinh ở lớp chúng ta thì đương nhiên phải xem phát sóng trực tiếp của anh Nam mới đúng.”

"Tôi sẽ không coi đâu, tôi sẽ đi lo chuẩn bị sẵn sàng đây, nói không chừng lần này tôi có thể được chọn để triệu hoán vào trong trụ đó?"

“Chọn được thì thế nào, nếu như cậu không thể biến thành tommen thì chính là cửu tử nhất sinh, đến cả đường đi bình thường cũng khó qua được.”

"Tốt nhất là có một tommen trong số những người trong cùng một đội. Chỉ cần cố gắng cho đến cuối cùng là được!"

“...”

Đới Hạ đội mũ lên, kéo dây rút ra để bản thân chỉ lộ ra một chút chóp mũi vểnh lên, cậu kéo khẩu trang lên mặt, đeo kính gọng đen, đôi môi dày và nhỏ như cánh hoa khẽ cất tiếng thở dài.

Sau khi phát hiện đồng phục học sinh bị Cúc Nam Huân lôi kéo đến biến dạng, cậu đã vội vàng thay một bộ quần áo thể thao màu đen dự phòng, bởi vì mặc quần áo ngoài trường lại bị đạo diễn lớp phê bình hồi lâu, Đới Hạ ỉu xìu ghé vào trên bàn thả lỏng.

Cúc Nam Huân không ở bên cạnh, đoán chừng là đang nghỉ ngơi dưỡng sức, mỗi lần đến giữa tháng, tất cả mọi người trên toàn thế giới đều kích động vì ngày Thiên Tuyển triệu hoán.

Bởi vì ngẫu nhiên chọn lựa người chơi, cho nên mỗi người đều có khả năng bị cái thứ hình trụ ấy triệu hoán vào trong trò chơi, không ai biết trước được, mà những người không bị triệu hoán vào trò chơi thì có thể ở bên ngoài quan sát bọn họ tiến hành trò chơi trực tiếp.

Đúng vậy, toàn bộ phó bản được tiến hành ở trong trò chơi đều được chiếu trực tiếp, chúng được năng lực thần bí chiếu lên các nền tảng phát sóng trực tiếp lớn.

Đới Hạ lấy di động ra, tâm trạng chờ mong bấm vào kênh của Lệ Diệp.

Lệ Diệp là người chơi Tommen được hoan nghênh nhất, nghe nói trong cuộc sống hiện thực anh ấy là một người cảnh sát, vốn ngay từ lúc ban đầu thì anh ấy có vô số fan hâm mộ, sau khi nghề nghiệp thật của anh ấy bị người quen đưa ra ngoài ánh sáng thì Lệ Diệp càng được hoan nghênh hơn nữa, một đống người trên mạng mỗi ngày đều gào khóc kêu tự tiến cử bản thân trở thành bạn tình của anh ấy, muốn giúp Lệ Diệp vượt qua thời kỳ động dục.

Trong lúc vô tình cậu đã xem qua kênh của anh ấy, Đới Hạ đã bị vẻ ngoài anh tuấn cùng với thân hình mạnh mẽ của Lệ Diệp làm bản thân gục ngã biến thành fan hâm mộ của anh ấy, đặc biệt là tố chất cơ thể của anh ấy rõ ràng cao hơn so với những người tham gia cùng đợt với anh ấy, bộ dạng thành thạo trong trò chơi truy đuổi như thế này quả thực có thể so với một người nam chính trong bộ phim lớn.

Đới Hạ chờ đến lúc buồn ngủ, nhắm mắt lại sau đó cặp mông mãnh liệt ngã xuống đất làm cậu đau tỉnh.

Lại là đám khốn nạn kia sao... Có thôi hay không?

Mông đau quá, còn có chút ngứa…

Đới Hạ gãi hai cái mông, luôn cảm giác có cái gì đó muốn chảy ra bên ngoài.

Chẳng lẽ cậu ngã xong bị trĩ luôn sao?

Cậu không nói gì, mở mắt ra, Đới Hạ bối rối trước hoàn cảnh chung quanh cậu.

Đây là một phòng khách xinh đẹp theo phong cách điền viên ấm áp hài hòa, giống như ngôi nhà được vẽ bằng sáp, rèm cửa sổ bằng vải ren, tách trà hình hoa cỏ, ghế đu bằng gỗ, cùng với thảm tròn tinh xảo, tất cả đều để lộ ra đó là một căn phòng nhỏ không thể ấm áp hơn được nữa.

Chỉ là tỉ lệ của những món đồ vật chung quanh hơi quá lớn.

Đới Hạ ngây thơ nhìn chiếc ghế đu còn cao hơn cậu, giống như bản thân đã đi vào thế giới diệu kỳ của Alice...