Chương 6

Chờ đã, cậu đã được chọn bởi trò chơi Cat Catcher Games ư?

Lưng bỗng nhiên bị vỗ nhẹ, Đới Hạ bị kéo vào trong góc ghế sô pha.

“Ai?" Cậu ngây thơ nhìn lại, dưới ghế sô pha có sáu người, bốn nam hai nữ.

"Suỵt, nhỏ giọng một chút!" một người đàn ông trung niên mặc áo gió ngăn giọng của cậu lại: "Cậu là người mới phải không?"

Đôi mắt của Đới Hạ lóe sáng vài cái, kéo mũ túi dây thừng lại chặt một ít, ngay cả con mắt đều che lại góc cạnh, gật đầu nhỏ giọng trả lời: "Đúng..."

Dáng người của Lý Tư Kiện cường tráng, cho dù bản thân là người đã đến tuổi trung niên cũng bảo trì được dáng người rất tốt, hắn ta cau mày nhìn Đới Hạ rõ ràng là lần đầu tiên tham gia chơi trò chơi, nhưng chưa nói tới việc cậu ăn mặc nghiêm túc không nói, đến cả đầu cũng không lộ ra, trên mặt đeo kính gọng đen, miệng mũi đeo khẩu trang, che che giấu giấu giống như một tên trộm.

Tại sao lại ăn mặc như vậy?

Đáy lòng châm chọc một câu, Lý Tư Kiện vẻ mặt ôn hòa hỏi: "Nhiệm vụ của cậu là gì?”

“Nhiệm vụ?" Trước mắt Đới Hạ chợt lóe, trên không trung tự động xuất hiện một màn hình trong suốt.

[Cảnh 1: Trò chơi trốn tìm]

[Chủ nhân bé nhỏ đặc biệt thích mấy con mèo con trong nhà mình, cô nàng cùng với những chú mèo con bé xinh đã ước định với nhau rõ ràng, muốn chơi một trò chơi mèo con trốn tìm, mèo con đáng yêu, phải nhớ kỹ trốn kỹ thật kỹ nha!]

[Thẻ căn cước: Mũ trùm đầu]

[Nhiệm vụ chính: sắm vai chú mèo con đội mũ mà chủ nhân bé nhỏ thích nhất rồi chơi trò chơi mèo trốn tìm, không để bản thân bị bắt được]

[Nhiệm vụ phụ 1: Điều tra nguyên nhân chủ nhân bé nhỏ không vui]

[Gợi ý: cậu thật sự là một con mèo nhỏ may mắn, chỉ cần không phạm phải sai lầm đặc biệt lớn, mèo con đội mũ ở chỗ chủ nhân bé nhỏ đều có thể được ưu tiên, điều kiện tiên quyết là, cậu phải sắm vai nó cho thật chính xác.]

Đóng vai mèo con đúng không?

Đới Hạ trừng mắt nhìn, nghi hoặc cúi đầu nhìn cơ thể rõ ràng là hình người của mình.

Lý Tư Kiện nhìn ra Đới Hạ còn đang xem màn hình: "Tôi nhận được nhiệm vụ trốn tránh chủ nhân bé nhỏ, về phần những thứ khác tôi không tiện tiết lộ, nhưng cửa ải này lại có bốn người mới, chứng tỏ độ khó không lớn, hơn nữa chúng ta hẳn là người cùng một đội.”

"Tôi đóng vai nhân vật, chơi với chủ nhân bé nhỏ, trước mắt xem ra tôi cũng phải trốn cô nàng rồi..." Đới Hạ xoắn xuýt vài giây, miễn cưỡng để lộ ra một chút tin tức.

"Tôi cũng vậy..." Một cô gái tóc dài xinh đẹp ở trong góc, nhìn chằm chằm vào người đàn ông tựa vào chân ghế sofa, lời nói đầy tình cảm: "Nhưng tôi có một người đặc biệt ở đây, nói rằng tôi sẽ đóng vai Barbie yêu thích của cô chủ nhỏ."

“Có chút giống tôi…”

Đới Hạ chăm chú nhìn cô gái kia, chỉ thấy cô ta có mái tóc dài được nhuộm màu nâu nhạt, dáng người cao gầy trước nhô sau vểnh, mặc váy bó mông không tiện di chuyển cho lắm, bả vai còn đeo một cái túi xách hàng hiệu khéo léo.

Đúng là rất giống Barbie, khó trách hệ thống để cho cô ta đóng vai đó…

"Vậy thì đúng rồi, chúng ta đều được nhận nhiệm vụ trốn tránh chủ nhân bé nhỏ!"

Lý Tư Kiện làm tổng kết ý kiến cuối cùng, người đàn ông vẫn đang dựa vào chân ghế sô pha im lặng không lên tiếng, lúc này bèn bảo: "Lệ Diệp, anh xem lần này chúng ta có nên cùng nhau hành động không? Chỉ cần anh cảm thấy có thể, thì tôi đều sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh.”

Người đàn ông đi ra khỏi bóng tối, một đôi tai mèo vằn hổ mọc ở trên đầu anh ấy, cái đuôi dài thô to màu nâu vàng mang theo đốm nước sinh động lắc lư trái phải, anh ấy đang đứng sừng sững ở phía sau.