Chương 7

Nửa người trên rắn chắc cường tráng của anh ấy là một chiếc áo T - shirt bó sát người màu đen, nửa người dưới là chiếc quần rằn ri và giày quân đội.

Màu da là màu đồng cổ tràn ngập mùi vị của người đàn ông, trong hốc mắt thâm thúy là đôi con người màu xanh biếc giống như một khối phỉ thúy, mặt mày lập thể, sống mũi cao thẳng, mi mày sắc bén, đôi môi hơi mím, không nói lời nào nhưng vẫn có loại khí chất nghiêm túc và thành thục, hơn nữa hàm dưới ngay ngắn, khí chất cả người anh tuấn mà mạnh mẽ.

Anh ấy liếc mắt nhìn Đới Hạ đang rụt đầu rụt cổ và đội mũ, Lệ Diệp khẽ ngửi, ánh mắt hoảng hốt mê ly, trong nháy mắt khôi phục sự bình tĩnh, anh ấy nhìn Đới Hạ thật sâu.

“Đây hẳn là phó bản tám người, còn thiếu một người nữa, có lẽ đối phương vẫn chưa tới." Giọng nói của Lệ Diệp trầm thấp và thong thả, tiếng nói vô cùng từ tính như hóa thành đôi tay cào vào lỗ tai người ta, bởi vì cực kỳ dễ nghe, cho nên rất được nhiều người yêu thích, thậm chí Thiên Độ còn đặc biệt lấy giọng nói của anh ấy ra làm gói ngôn ngữ dùng để hướng dẫn nhiệm vụ.

"Lại nữa rồi, lúc nào cũng có một số người mới táo bạo, tự cho mình là đúng rồi đi làm nhiệm vụ một mình để tìm manh mối."

Một người đàn ông hơi ngồi xổm trên mặt đất mặc áo sơ mi sọc có màu xanh ô liu đứng lên, dáng người gầy yếu, hai mắt ngây dại, trên đầu cũng có một đôi tai mèo màu trắng.

Bạch Tử ở trong tommen có số lượng tương đối nhiều, sau khi Vạn Ngộ tiến vào trò chơi ngay cả tóc của anh chàng cũng biến thành màu trắng, tròng mắt xanh của anh chàng mở rộng, chóp mũi khẽ động, không tự chủ được liếc về phía vị trí Đới Hạ, thấy rõ bề ngoài cùng với cách ăn mặc của cậu thì lập tức sửng sốt.

Vạn Ngộ không nhìn Đới Hạ nữa, quay đầu dùng sức vỗ vỗ l*иg ngực gầy yếu của mình: "Đừng sợ, em có thể theo sau anh, anh sẽ bảo vệ em.”

“Hừ! Tommen chính là như vậy, hơi nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp một chút là lập tức động dục." Giọng nói trào phúng từ trong miệng một nhân viên bán hàng ngồi dưới đất nói ra.

Triệu Kỳ có chút căm tức, một khắc trước cậu ta còn mặc đồng phục lao động màu vàng, đang lúc cậu ta đi truyền lệnh khẩn cấp thì đã bị gọi vào trò chơi Cat Catcher này rồi.

Một câu nói nhưng xúc phạm tới cả hai người ở đây, Triệu Kỳ buột miệng nói ra câu ấy trong lúc oán giận bây giờ mới kịp phản ứng lại, vội vàng tìm chuyện để sửa miệng: "Tôi không có nói anh Lệ Diệp nha, tôi rất thích xem kênh của anh..."

Đới Hạ cau mày, mặc dù là đang trao đổi tin tức, nhưng cuộc trò chuyện mấy người ở đây càng ngày càng không có chút hữu ích gì, lúc vừa mới bắt đầu lỗ tai của cậu lập tức đã tê dại và đau ê ẩm từng trận rồi, hơn nữa bây giờ nó vẫn còn từng chút từng chút co rút và nhức nhói.

Cậu không nhịn được sờ sờ lỗ tai bị mũ bao lấy, nhỏ giọng kêu đau, cậu nên đừng sờ nữa thì tốt hơn, không sờ thì không đau, sờ lên ngược lại càng đau hơn nữa.

Lệ Diệp dùng khóe mắt quan sát Đới Hạ, nhìn động tác nhỏ không yên lòng vuốt đầu của cậu, khóe miệng của anh ấy không khỏi gợi lên một nụ cười.

Sau đó anh ấy lập tức thu liễm lại, trầm giọng nói: "VÌ phó bản của trò chơi lần này gọi là trò chơi mèo trốn tìm, ngoài việc nhiệm vụ của mọi người nhận được đều là đi trốn, có thể cũng chỉ có vai diễn của mọi người là khác nhau mà thôi.”

"Đương nhiên, tuyệt đối còn có loại khả năng thứ hai, chính là cốt truyện nhỏ rằng bên trong đám mèo có đồng phạm của chủ nhân bé nhỏ, có nhiệm vụ bắt người chơi và đã ẩn núp ở đâu đó từ lâu, có khả năng đó chính là người thứ tám đã rời đi."