Chương 8

"Cũng có thể là một trong số chúng ta."

Lệ Diệp nghiêm túc nói: "Cho nên chúng ta tuyệt đối không thể đi chung với nhau, chỉ có thể tản ra rồi tự mình trốn, như thế thì chúng ta mới có khả năng giành được thắng lợi ở trong phó bản trốn tìm này.”

“Ý anh là gì vậy hả Lệ Diệp? Anh không định đưa chúng tôi đi cùng à?” Chu Tân Vũ, người đi theo bên cạnh Trần Lộ, mê mang lầm bầm lên tiếng, cô và Trần Lộ là đồng nghiệp làm cùng một công ty, là thực tập sinh mới tới, đây cũng là lần đầu tiên cô bị triệu hồi vào trò chơi Cat Catcher.

“Xin lỗi, tạm thời tôi không thể làm gì được.”

Yết hầu của anh ấy khó nhọc lên xuống, anh ấy đi về phía Đới Hạ: "Em đi theo anh.”

“Dạ?” Đới Hạ vốn cũng cảm thấy sợ hãi những lời Lệ Diệp vừa nói, vừa nghĩ tới việc không có người chơi cũ dẫn dắt mình, bản thân cũng không biết nên tiếp tục trò chơi như thế nào, không nghĩ tới Lệ Diệp thế mà lại có thể dẫn cậu đi chung.

“Có phải nhiệm vụ của em là đóng vai một con mèo của chủ nhân bé nhỏ hay không?" Lệ Diệp nhẹ nhàng ghé sát vào tai của cậu và thì thầm, anh ấy lập tức nhìn thấy được Đới Hạ gật đầu như giã tỏi.

“Anh cũng vậy." Lệ Diệp cười khẽ. Anh ấy nhìn cơ thể của Đới Hạ rồi khẽ nuốt một ngụm nước miếng: "Cho nên chúng ta hãy cùng nhau hành động.”

Thật sự là, cậu may mắn quá đi…

Đột nhiên lúc này Đới Hạ mới hiểu được nhắc nhở nói rằng cậu là chú mèo con may mắn là có ý gì, cậu mơ mơ hồ hồ bị Lệ Diệp dắt đi rời khỏi tầm mắt của mọi người trong sự kinh ngạc.



Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp thấy một màn như vậy cũng nghị luận sôi nổi.

[Tại sao Lệ Diệp lại mang người này theo?]

[Có lẽ họ là đồng đội của nhau chăng?]

[Không phải tất cả bọn họ đều là đồng đội của nhau sao? Tại sao anh ấy chỉ mang cậu ta đi theo mình? Tôi muốn nhìn thấy Lệ Diệp có thể tự mình vượt qua phó bản không muốn nhìn thấy đồng đội ngu như heo kéo chân anh ấy]

[Người mới này cảm thấy quá xấu hổ khi gặp gỡ mọi người sao? Tại sao lại che mặt rồi tham gia trò chơi như vậy?]



Cả người của Đới Hạ nghiêng ngả lảo đảo sau khi bị Lệ Diệp dắt đi, từ dưới gầm ghế sô pha xuyên qua đến chỗ dưới gầm tủ, Lệ Diệp mang theo Đới Hạ chạy vào một phòng ngủ nhỏ màu hồng nhạt.

Phòng ngủ được trang trí vô cùng ấm áp, trong góc có đủ các loại búp bê, cùng với một bên gần ban công được bố trí một chỗ dành riêng cho khung leo trèo dành cho mèo và những đồ chơi khác mà mèo yêu thích.

Khuôn mặt của Đới Hạ giấu dưới khẩu trang lộ ra vài phần đỏ ửng. Trong con ngươi lóe lên ánh sáng kích động.

Là khán giả trung thành của Lệ Diệp. Cậu có làm như thế nào cũng không nghĩ tới bản thân còn có một ngày có thể tự mình tiếp xúc cùng với Lệ Diệp như thế này.

Lệ Diệp nhìn xung quanh, buông tay bàn tay đang nắm chặt với tay của Đới Hạ ra, anh ấy nhảy lên bàn học với độ cao kinh người.

Đó có phải là sức mạnh của Tommen hay không?

Thật lợi hại!

Ánh mắt của Đới Hạ sáng quắc, cậu có chút khát khao nhìn về phía Lệ Diệp.

Chỉ thấy Lệ Diệp nhìn về phía cậu rồi lộ ra một nụ cười ấm áp, ngoắc ngoắc ngón tay: "Đi lên đây đi.”

"Cái này..." Đới Hạ nhìn chiếc bàn học được phóng to, đối với cậu mà nói thì chiều cao của chiếc bàn học này tương đương với độ cao của ba tầng lầu, cảm thấy Lệ Diệp giống như đang nói đùa với cậu.

“Em không làm được đâu!" Đới Hạ khoát tay từ chối, ánh mắt của Đới Hạ điên cuồng đảo quanh, xem ra cậu chỉ có thể trốn dưới gầm giường…