Chương 9

“Thử một lần xem." Khuôn mặt tuấn tú của Lệ Diệp toát ra vẻ cổ vũ và nghiêm túc: "Anh tin tưởng em, nếu em không làm được thì anh sẽ xuống đón em lên.”

"Được rồi..." Đới Hạ không nói nên lời nào để đối phó, dù sao Lệ Diệp sẽ tới đón cậu, lập tức làm bộ như bản thân đang nhảy dựng lên để ứng phó là được rồi.

Hả?

Đới Hạ quả thực không thể tin được chuyện vừa xảy ra…

Cậu lại có thể tùy tiện nhảy lên bàn học, chỉ là lúc rơi xuống đất có chút mất thăng bằng nên đã té ngã, cậu trực tiếp ngã vào trong ngực Lệ Diệp.

“Quả nhiên..." Lệ Diệp lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, anh ấy ôm Đới Hạ rồi nhảy lên tầng cao nhất của tủ quần áo, đóng kỹ cửa tủ.

Đây là?

Đới Hạ nhìn trái nhìn phải, tủ trên cùng được chủ nhân dùng để chăn bông và gối đầu, cho nên hiện tại bọn họ ngồi trên cái chăn mềm mại, rất thoải mái và ấm áp.

Đây chính là chỗ Lệ Diệp tìm ẩn thân sao?

Đơn giản vậy sao? Chẳng lẽ trốn ở chỗ này có thể tránh được suốt 24 giờ đồng hồ sao?

Cậu đang nghi hoặc, đột nhiên bị Lệ Diệp đè lên chăn.

Lệ Diệp vùi đầu trên vai của cậu rồi hít một hơi thật sâu, vẻ mặt si mê không bình thường cho lắm, anh ấy ngửi ngửi khắp nơi, tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề.

Đây... Tình huống gì vậy...

Đới Hạ hoàn toàn bối rối.

Lệ Diệp nhận được lời nhắc nhở cũng giống y như của Đới Hạ, nhưng có điều anh ấy đã sử dụng một tấm đạo cụ mà bản thân đã có được trong quá khứ [Thẻ nhắc nhở thêm để giành chiến thắng]

Kết quả nhắc nhở đó chính là, anh ấy phải tìm thấy một người vợ mèo cái, sau khi anh ấy tìm được đối phương, tỷ lệ thắng sẽ tăng lên 30%.

Vợ mèo cái…

Nhìn thấy gợi ý này, đồng tử của Lệ Diệp co lại, không khỏi cảm thấy hưng phấn.

Mọi người đều biết Tommen chỉ có mèo đực, điều này dẫn đến việc vào thời kỳ động dục Tommen không phải tìm người bình thường tiết dục thì cũng là dùng điểm tích lũy để đổi thuốc ức chế hòng giảm bớt sự điên cuồng trong thời kỳ đó.

Mèo cái... một từ thật tuyệt vời.

Cho dù đó là do người đàn ông sắm vai, thì cũng làm cho Lệ Diệp sinh lòng hướng tới.

Vào một khắc kia khi Đới Hạ xuất hiện, một mùi thơm như có như không đã ngay lập tức xông vào mũi của anh ấy.

Đây là lần đầu tiên Lệ Diệp ngửi thấy một mùi hương hấp dẫn đến vậy, anh ấy cố gắng bình tĩnh và cẩn thận ngửi hai cái thật sâu về hướng đó, Lệ Diệp lập tức hiểu được, cái người toàn thân được bọc kín trong quần áo này, có lẽ chính là mèo cái nhỏ mà anh ấy muốn tìm.

Vừa mới bắt đầu, mùi hương ấy nhạt nhòa đến mức tưởng chừng như không có, sau đó mùi hương ấy lại càng ngày càng trở nên nồng nặc hơn, cho nên anh ấy mới tìm lý do để lôi kéo Đới Hạ đi riêng với mình, nhanh chóng tách ra với đám người kia, dù sao bên trong còn có mèo đực khác, mặc dù là loại mèo trắng yếu đuối, hơn nữa mắt bị mù nên không nhận ra thân phận Đới Hạ, nhưng Lệ Diệp cũng không muốn bị người khác chia sẻ mùi hương của Đới Hạ.

Suốt cả một đường anh ấy luôn nắm bàn tay non nớt thon dài mảnh khảnh của Đới Hạ, Lệ Diệp khắc chế đến khó chịu, ở chính diện khi Đới Hạ nhìn không thấy, gân thịt ở dưới bụng của anh ấy ngóc đầu lên, nó đã bị mùi hương ngọt ngào nồng nặc ở trong không khí bao bọc lấy từ lâu, đến mức tưởng chừng như tiền tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên trong có thể chảy xuôi ra bên ngoài bất cứ lúc nào, ©ôи ŧɧịt̠ cứ nhô lên đũng quần, mắt ngựa dính nước làm ướt qυầи ɭóŧ, suýt chút nữa khiến cho Lệ Diệp quên hoàn cảnh và chỗ ở hiện tại của cả hai, thầm nghĩ bản thân muốn không quan tâm đến điều gì khác nữa mà cứ lập tức đâm vào bên trong cơ quan sinh dục của người nọ, từ phía sau mài giũa quấy nhiễu.