Chương 3

Một đá này quá tàn nhẫn, người đàn ông ngã lăn ra đất, đau đến nỗi cắn răng, nói: “Em biết rồi nhị ca, em chỉ hơi nói nhiều nên thuận miệng nhắc đến thôi.”

Không chú ý đến anh ta nữa, Mộ Sâm đi đến chỗ cửa sổ của ghế phó lái, gõ gõ cửa xe, ra hiệu bảo Lục Tư Kỳ xuống xe.

Lục Tư Kỳ tháo tai nghe xuống, hai mắt mê mang nhìn về phía hắn, hoàn toàn không hiểu động tác ra hiệu vừa rồi của hắn là có ý gì.

Mộ Sâm chỉ có thể ngoắc ngoắc ngón tay với cô bằng vẻ mặt không kiên nhẫn, nói: “Xuống xe.”

Lần này Lục Tư Kỳ đã đọc hiểu được khẩu hình miệng của hắn, mở cửa xe đi xuống, lập tức bị gió rét ngoài trời thổi đến liên tục rụt cổ.

“Có người đến đón chúng ta. Lấy hành lý rồi đi theo tôi.” Để phòng ngừa cô lỡ miệng, hắn cúi người thấp giọng nhắc nhở bên tai cô: “Nhớ kỹ, từ giờ phút này trở đi cô tên là Lục Kỳ, quê quán ở Cát An Hà Bắc, đã mất chồng hai năm.”

Nếu như là người phụ nữ khác, nếu bị buộc sắm vai quả phụ thì chắc chắn sẽ không đồng ý.

Mộ Sâm vốn chỉ muốn trêu chọc cô thôi, để cô bỏ đi ý định nằm vùng cùng với mình.

Nhưng cách suy nghĩ của cô vốn đã khác biệt so với những người phụ nữ bình thường, bất kể là cho cô sắm vai nhân vật gì, cô đều chấp nhận cả!



Thấy người đàn ông béo lùn cột hành lý vào ghế sau xe máy, Lục Tư Kỳ quét mắt nhìn xung quanh một vòng, ngoại trừ chiếc xe máy này ra thì chẳng còn chiếc xe nào khác cả…

Cô hỏi: “Chúng ta đi xe gì?”

Mộ Sâm đi đến vỗ vỗ ghế sau chật hẹp, đáp: “Chúng ta chen chúc một chút thì vẫn ngồi được.”

“Ba người chúng ta à?”

“Nếu như cô không muốn chen thì cũng được thôi, cứ đi men theo con đường này, đi ba cây số là đến được cửa hàng của tôi.” Mộ Sâm nhấc chân ngồi lên xe, chiếc săm xe máy lập tức bẹp lép chỉ trong tích tắc.

Cảnh tượng như thế khiến Lục Tư Kỳ thật sự không dám chen chúc với hắn.

Nhưng nghĩ đến chuyện lỡ như hắn nhân cơ hội này vứt mình lại…

Cô vẫn mau chóng bước qua.

Người đàn ông béo vừa thấy cô bước đến thì lập tức nhích cái mông ra phía trước, nói: “Nhị ca, anh lùi về sau một chút đi.”

Biết tên nhãi này đang có ý đồ gì, Mộ Sâm lột cái mũ bảo hiểm duy nhất từ trên đầu anh ta xuống đưa cho Lục Tư Kỳ, lại chen chen về phía trước một chút, nhường lại chỗ ở đằng sau rộng một chút, nói: “Cô ngồi ở sau lưng tôi đi, hôm nay tôi mặc hơi mỏng, thấy hơi lạnh, cô ngồi ở sau lưng tôi vừa hay chắn gió được cho tôi.”

Lục Tư Kỳ nhận lấy mũ bảo hiểm, ngồi xuống ở đằng sau hắn, chiếc lốp xe lại bẹp xuống một lần nữa…

Sau khi đã ngồi xong rồi, xe máy bắt đầu khởi động, tiếng động cơ ầm ầm vang lên chói tai.

Mộ Sâm không kiên nhẫn mà cau mày lại, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó; hắn duỗi tay về phía sau, tóm lấy tay Lục Tư Kỳ quàng quanh eo mình, nói: “Cái tên nhãi này chạy xe máy giống như muốn đi đầu thai vậy! Nếu không muốn ngã xuống thì ôm tôi chặt vào!”

Hắn vừa dứt lời, xe máy trong nháy mắt đã vọt về phía trước, tốc độ nhanh giống như bay vậy!

Dù rằng lúc ở quân khu cô rất thông thạo lái máy bay, bay nhanh kiểu gì cô cũng không sợ, nhưng lần đầu tiên cưỡi trên loại xe máy này, Lục Tư Kỳ vẫn không nhịn được mà cúi người về trước, hai tay ôm chặt lấy Mộ Sâm ngồi ở phía trước mình, chỉ sợ bị rớt xuống xe.

Cái ôm này của cô không hề gì, chỉ là Mộ Sâm sắp chết ngạt mất thôi.

Bởi vì ngực cô đè chặt ở sau lưng hắn, hắn đều có thể cảm giác được rõ ràng ngực cô to bao nhiêu, mềm thế nào…