Chương 4

Vừa tới tiệm xăm, điều đầu tiên Mộ Sâm làm là đuổi gã béo đi.

Kéo cánh cửa xếp xuống khoá lại, xách theo hành lý của Lục Ti Kỳ dắt cô đi lên lầu, giơ chân đạp một cái để mở cửa.

“Khoá bị hư rồi, chút nữa tôi đi ra ngoài mua cái mới về thay. Mấy ngày này cô cứ ở đây, đợi chừng nào bên Campuchia có tin tức, tôi sẽ sắp xếp để cô sang đó.”

Mộ Sâm ném chiếc vali dính đầy bùn xuống đất, chỉ vào khoá mật mã: “Mở ra.”

Biết là anh muốn kiểm tra xem mình có mang thứ gì khiến bại lộ danh tính hay không, Lục Ti Kỳ ngồi xổm xuống chỉnh số mất mã để mở vali ra.

Đây là bài kiểm tra bắt buộc mà mỗi gián điệp phải trải qua. Mộ Sâm lấy lại sự nghiêm túc hiếm có của mình, lật hết từng bộ đồ của cô ra, thậm chí ngay cả quần áσ ɭóŧ cũng không bỏ qua.

Nhìn thấy chồng qυầи ɭóŧ đùi cotton và mớ áo nịt ngực, anh nhíu mày ngẩng đầu nhìn người phụ nữ còn đứng ở bên giường.

Thấy chiếc áo len rộng rãi của cô không bị ngực đẩy lên, nhớ tới cảm giác khi bị cô ôm chặt trên xe máy…

Rõ ràng vừa lớn vừa mềm…

Anh cầm lấy một cái áo nịt ngực giơ lên trước mặt cô: “Đừng nói với tôi là cô chỉ xài cái đồ chơi này nhé?”

Lục Ti Kỳ gật đầu, không hề có chút ngại ngùng nào: “Hồi còn là bộ đội tôi vẫn luôn mặc đồ lót kiểu này.”

“À!” Ném một cái xuống đất: “Phục cô luôn!”

Mộ Sâm ném hết mấy cái còn lại ra: “Cô từng thấy người phụ nữ nào không mặc áo ngực mà mặc cái loại nịt ngực này chưa?”

“Trong bộ đội cần mặc là bởi vì nữ bộ đội cần huấn luyện cường độ cao, mặc cái đồ chơi này sẽ tiện hơn. Nếu cô vẫn cố chấp mặc cái thứ này, qua ký túc xá tập thể ở Campuchia bị phát hiện thì đám người đó sẽ nghĩ cô thế nào?”

“Cô nghĩ đám đó đều bị ngu à? Bọn nó chính là tập đoàn lừa gạt kéo dài hai mươi năm không đổ ở khu vực Campuchia và Malaysia đó! Cô có biết xưa giờ có bao nhiêu gián điệp được phái tới đều bị bọn nó phát hiện rồi gϊếŧ chết không?”

Ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, Lục Ti Kỳ ngay lập tức xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi sai rồi.”

“Đám tội phạm lừa gạt kia sẽ cho cô cơ hội nhận sai xin lỗi à?” Trần nhà quá thấp, Mộ Sâm bị cô làm tức tới nỗi khó thở.

Đành phải xuống lầu ra sân sau hít chút không khí trong lành rồi đốt thêm một điếu thuốc.

Hút xong rồi muốn lấy thêm một điếu thì hộp thuốc lá đã trống không.

Quay lên lầu nhìn thấy Lục Ti Kỳ vẫn còn đứng ở chỗ cũ, đôi mắt ửng đó, rõ ràng là mới khóc xong.

“Khóc cũng vô ích, tôi sẽ không thương xót cô đâu.” Ngoài miệng nói như thế nhưng anh vẫn đi vào phòng tắm đối diện, mở máy nước nóng lên: “Tắm nước nóng trước đi, để lạnh tới bị cảm tôi còn phải chăm bệnh cho cô.”

Lúc xuống lầu, lại nhắc nhở cô: “Tôi đi ra ngoài một chuyến, chừng nửa tiếng mới về. Tôi khoá cửa ngoài đấy, nên nếu có ai gõ cửa thì cô cứ làm như không nghe là được.”

...

Hai mươi mấy phút sau, Mộ Sâm xách một cái túi lớn màu đen về lại tiệm xăm. Sau khi khoá cửa kéo lại thì đi lên lầu.

Lục Ti Kỳ mới vừa tắm xong không biết anh đã về nên chỉ quấn một cái khăn tắm rồi đi ra.

Mộ Sâm vừa mới bước lên bậc thang cuối cùng, đúng lúc chạm mặt cô. Mặt đối mặt, điều đầu tiên anh nhìn thấy chính là khe ngực sâu hun hút hình chữ V dưới xương quai xanh của cô.

Cổ họng anh chợt khô rát…

Biết rõ cup ngực của mình rất to, Lục Ti Kỳ vội vàng lấy tay che lại, quay người chạy về phòng tắm đóng cửa.

Mộ Sâm cũng cảm thấy hơi xấu hổ, hắng giọng đi vào để chiếc túi xuống giường, trước khi ra ngoài còn tới gõ cửa phòng tắm:

“Mặc quần áo đàng hoàng xong thì xuống dưới, tôi có chuyện rất quan trọng phải nói với cô.”