Chương 6

Nửa tiếng sau.

Sau khi nghe Mộ Sâm giải thích, Lục Tư Kỳ đã hiểu sơ bộ về tình hình nhân sự của băng đảng này.

Băng đảng của chúng chỉ chịu trách nhiệm bàn giao các nạn nhân bị lừa đảo qua Campuchia và Myanmar.

Những nạn nhân này đến biên giới dưới tình huống họ không hề hay biết gì và được hỗ trợ để nhập cư trái phép.

Huyện Giang Hồng nằm gần Campuchia và Myanmar, có tiếng là vùng đất không người quản, an ninh ở nơi này rất kém, người dân sống ở đây cũng hỗn tạp, rất nhiều người kiếm tiền bằng cách giúp người nhập cư trái phép và buôn bán ma túy.

Gã béo đến đón bọn họ hôm qua tên là Đoạn Cường, mọi người thường gọi gã là Đoạn Tử, hiện tại đang học nghề ở tiệm xăm.

Tiệm xăm của Mộ Sâm làm ăn khá tốt, Trần Hạo Khải đánh giá cao khả năng tùy cơ ứng biến của anh nên đã để anh ở lại đây và chịu trách nhiệm đào tạo những người mới tới.

Khi thiếu nhân lực, anh mới thay Trần Hạo Khải giao người sang Campuchia và Myanmar.

“Hiện tại Trần Hạo Khải vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi, tôi mới ở đây được nửa năm nên anh ta vẫn còn rất thận trọng.” Mộ Sâm cất điện thoại, châm một điếu thuốc, cười giễu nói: “Nếu tôi không giúp anh ta gϊếŧ vài người, có lẽ sẽ không bao giờ cho phép tôi tiếp xúc với những người cấp trên anh ta.”

Vừa dứt lời, bỗng nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ ở phòng bên.

“A… anh trai nhẹ thôi… ưm… Điềm Điềm sắp không chịu nổi nữa rồi, sẽ bị anh trai đυ. chết mất…”

“A… anh trai lớn quá… ưm… dươиɠ ѵậŧ của anh trai thật bự… muốn cắm hư lỗ nhỏ của Điềm Điềm…”

Sau khi cửa cuốn đóng lại, trong phòng đã tối đen, âm thanh này vang lên khiến cho bầu không khí trở nên xấu hổ và ái muội.

Lục Tư Kỳ hơi nhíu mày liếc nhìn bức tường bên trái, lại nghe thấy tiếng ván giường kêu cọt kẹt.

“Phải tập làm quen với âm thanh này.” Mộ Sâm cầm lấy cái ly nước uống một ngụm rồi đứng dậy: “Người phụ nữ ở nhà bên đó là gái bán hoa.”

“80% doanh số của cửa tiệm đều do vị tiểu thư này giới thiệu, nên đây cũng không phải là tiếng ồn nữa, mà là tiếng tiền tới.”

Anh mở cửa cuốn ra, bảo cô lên lầu trước: “Cô lên lầu nghỉ ngơi một lát đi, Đoạn Tử sẽ mang đồ ăn lên ngay.”

“Tôi không mệt.” Lục Tư Kỳ đứng ở sau lưng anh: “Anh có thể nói trước cho tôi biết nhiệm vụ của ngày hôm sau được không? Tôi muốn hoàn thành bài đánh giá càng sớm càng tốt.”

Hai tuần là quá dài đối với cô, nhất là khi nghĩ đến việc phải nghe thấy tiếng ồn ào từ nhà bên cạnh mỗi ngày…

Cô chỉ muốn sang ký túc xá ở Campuchia càng sớm càng tốt.

Mộ Sâm xoay người, dùng ánh mắt ngả ngớn nhìn cô: “Nhiệm vụ đầu tiên cô còn chưa qua mà đã muốn nghe nhiệm vụ thứ hai? Tự tin vào bản thân vậy à? Cho rằng bạn thân có thể vượt qua bài đánh giá sao?”

Vẻ mặt cô vô cùng kiên quyết: “Đây là cơ hội cuối cùng để tôi được ở lại quân đội.”

“Cô thích ở trong quần đội đến vậy à?”

“Trừ quân đội ra, tôi cũng không biết mình thích hợp đi nơi nào.” Ánh mắt cô có hơi ảm đạm: “Tôi đã tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ có ở lại trong quân đội, tôi mới không trở thành kẻ khác người.”

Không biết vì sao, Mộ Sâm lại có chút đau lòng cho cô.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để bày tỏ lòng trắc ẩn: “Đừng bán thảm với tôi. Chiêu này không có tác dụng đâu.”

Anh vẫy tay với cô, bảo cô nhanh lên lầu: “Nhiệm vụ thứ hai rất đơn giản, học cách rêи ɾỉ giống như người hàng xóm bên cạnh.”

“Rên càng da^ʍ thì điểm càng cao.”