Chương 7

Mộ Sâm biết chắc Lục Tư Kỳ sẽ nghi ngờ về những nhiệm vụ mà anh đưa ra.

Đang chờ cô phản bác, nhưng cô cứ thế mà gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng hoàn thành.”

Không phải chứ? Người phụ nữ này đổi tính rồi à?

Anh thổi ra một vòng khói, hơi cau mày khó hiểu: “Sao cô không hỏi tại sao tôi lại đưa ra nhiệm vụ như vậy?”

“Ngay cả khi tôi hỏi, anh cũng sẽ không đổi nhiệm vụ khác.” Nghe thấy âm thanh nhà kế bên vẫn không ngừng vang lên, Lục Tư Kỳ bình tĩnh xoay người sang chỗ khác.

“Cái người phụ nữ này…” Mộ Sâm thật sự không có cách nào với cô, sau khi cười bất đắc dĩ, anh gọi cô lại: “Nếu muốn sống sót ở biên giới và Campuchia, cô phải học được những kỹ năng sinh tồn này. Vào những thời khắc mấu chốt, có thể lợi dụng ưu thế của mình để sống sót.”

“Tôi biết cô sẽ rất coi thường loại kỹ năng sinh tồn này, nhưng không có cách nào, hiện thực ở đây tàn khốc như vậy đó.”



Sau khi trở về phòng, Lục Tư Kỳ nhớ lại những lời Mộ Sâm nói, một lúc lâu sau vẫn không lấy lại được tinh thần.

Cho đến khi gã béo tên Đoạn Tử mang đồ ăn đến, khi xuống lầu lấy đồ ăn, cô nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc hở hang đang ôm cánh tay một người đàn ông đứng trước cửa tiệm nói chuyện với Mộ Sâm.

Lớp trang điểm trên mặt người phụ nữ này rất dày, mùi nước hoa cũng vô cùng nồng, ai trong tiệm cũng đều có thể ngửi thấy.

“Hả? Anh Sâm, trong tiệm anh có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy từ khi nào thế?” Móng tay đỏ rực của người phụ nữ chọc nhẹ vào ngực Mộ Sâm, nháy mắt với anh một cái: “Đây là người từ đâu tới vậy? Chẳng lẽ là tiểu thư nhà giàu bị anh lừa đến à?”

“Đồng hương của tôi.” Mộ Sâm quay đầu nhìn vào trong tiệm, thấy Lục Tư Kỳ cầm hộp cơm đi lên lầu, trong mắt có chút ý cười: “Đẹp thì có đẹp thật, nhưng số mệnh không tốt, chồng vừa mới mất.”

“Chồng mất rồi à?” Người phụ nữ không còn nói đùa nữa: “Vậy cũng thật đáng thương.”

Nhưng rồi, mắt cô ta chợt sáng lên: “Anh Sâm định đưa cô ta sang Campuchia hay Myanmar? Nếu không anh quay về nói chuyện với cô ta thử xem? Để cô ta đến chỗ em. Cái giá em đưa ra chắc chắn sẽ không ít hơn anh Khải đâu.”

Mộ Sâm không muốn làm nhiệm vụ với Lục Tư Kỳ, không chỉ vì khó giao tiếp với cô mà còn vì một lý do quan trọng khác: Khuôn mặt của cô quá xinh đẹp!

Thực ra việc một người phụ nữ xinh đẹp làm đặc vụ nằm vùng là một lợi thế.

Nhưng đối với Lục Tư Kỳ thì lại là nhược điểm chí mạng!

Bởi vì cô không biết cách õng ẹo làm dáng, cũng không biết cách lấy lòng đàn ông, nhưng cố tình khuôn mặt của cô lại quá thu hút lũ sói đói đó!

Lục Tư Kỳ cũng sẽ không giả vờ đón ý nói hùa với họ!

Đàn ông vừa chạm vào tay, chắc chắn cô đã hận không thể bẻ gãy ngón tay của đối phương ngay lập tức!

Nhớ lại lúc ở Anh, vì bị một ông già ôm eo, mà cô đã trực tiếp vác ông ta qua vai…

Mộ Sâm vẫn còn cảm thấy sợ hãi khi nhớ lại cảnh tượng đó.

Giờ thì hay rồi, vừa đến thì Đoạn Tử đã có ý với cô, lúc này Bạch Mật Nhi - mẹ mìn hàng xóm lại coi trọng cô.

Đúng là hồng nhan họa thủy mà!



Mộ Sâm từ chối Bạch Mật Nhi, nói với cô ta rằng phải đợi anh Khải quay về để xem bên kia sắp xếp như thế nào.