Chương 8

Sau khi vào tiệm, anh ngồi xuống ăn cơm với Đoạn Tử, nhận được tin anh Khải đã đón được người, bảo tối nay anh qua đó một chuyến để trấn an tâm lý người mới, đề phòng có chuyện gì xảy ra trước khi nhập cư trái phép.

Ăn tối xong, đúng tám giờ anh khởi hành đến căn cứ, mãi đến hai giờ sáng mới quay lại cửa tiệm.

Sau khi đóng cửa lại, Mộ Sâm đi lên lầu, thấy đèn trên gác mái vẫn còn sáng, biết Lục Tư Kỳ còn chưa ngủ.

Vô tình nhìn thoáng qua cái ổ khóa cũ, lúc này mới chợt nhớ ra mình đã quên mua ổ khóa thay thế.

Quên đi, có đổi hay không cũng không quan trọng, dù sao cô cũng không thể vượt qua bài đánh giá, không chừng ba ngày sau đã phải thu dọn đồ đạc và quay về Bắc Thành.

Anh đi về phía phòng ngủ đối diện, lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, bật đèn mở cửa, Mộ Sâm lập tức bị cảnh tượng ngăn nắp sạch sẽ bên trong dọa sợ.

Nghĩ tới Đoạn Tử chỉ dùng toilet trong sân, sẽ không lên lầu…

Đột nhiên, cửa phòng bên cạnh mở ra, Lục Tư Kỳ che miệng chạy ra ngoài, mặc kệ anh vẫn còn đang đứng ở cửa, cô đẩy anh ra rồi chạy vào phòng tắm, ngồi xổm cạnh bồn cầu và nôn mửa.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

“Không quen thức ăn ở đây à?” Mộ Sâm hỏi.

Sau khi nôn xong, Lục Tư Kỳ lắc đầu, đứng dậy đi đến bồn rửa tay, vặn vòi nước, dùng nước để súc miệng, khuôn mặt trứng ngỗng đỏ bừng lộ vẻ đau khổ: “Đây là lần đầu tiên tôi xem thể loại phim này, không thể thích ứng kịp.”

Mộ Sâm lập tức không nói nên lời: “Đó là bảo bối của tôi. Mỗi lần Đoạn Tử muốn mượn tôi đều không cho, nhưng cô thì sao chứ, xem đến mức nôn ra luôn?”

Vừa dứt lời, anh lập tức nhận được một ánh mắt khinh thường.

“Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi. Tìиɧ ɖu͙© là bản chất của đàn ông. Tôi cũng là một người đàn ông nên có nhu cầu về mấy thứ này là chuyện bình thường.” Anh bước vào và đặt khăn tắm lên kệ, cũng không quan tâm cô đã ra ngoài hay chưa, quay lưng về phía cô, cởϊ áσ phông để lộ những hình xăm lớn trên lưng và cánh tay: “Người phụ nữ ở nhà kế bên là gái bán hoa, ngày nào tôi cũng phải nghe phát sóng trực tiếp không kể sáng tối, không lau súng cướp cò đã là may lắm rồi.”

Lục Tư Kỳ biết “súng” ở đây là đang ám chỉ cái gì, cô không thể nghe nổi nữa nên xoay người chuẩn bị nói lý với anh.

Nhìn thấy tấm lưng cơ bắp và cánh tay đầy những hình xăm của anh, đôi mắt cô lập tức mở to.

Đặc biệt ở giữa lưng còn có hình một cái hộp sọ lớn…

Mộ Sâm quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, khịt mũi một cái: “Chưa từng nhìn thấy hình xăm à? Còn bất ngờ như vậy?”

Anh cố ý làm động tác cởϊ qυầи: “Bên dưới cũng có hình xăm, có muốn xem luôn không?”

“Thật không biết xấu hổ!” Lục Tư Kỳ vội vàng xoay người, đi nhanh ra ngoài.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa đã đóng sầm lại trước mặt anh.



Sáng sớm hôm sau, Mộ Sâm bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

Nhìn đồng hồ, mới có bảy giờ rưỡi thôi…

Tiệm xăm của anh thường mở cửa vào buổi chiều và làm đến mười giờ tối.

Anh tức giận đứng dậy, mở cửa ra thì nhìn thấy Lục Tư Kỳ, trong mắt tràn đầy sự bực bội: “Chị gái à? Không buồn ngủ sao?”

“Đã bảy giờ rưỡi rồi.” Lục Tư Kỳ đưa cuốn sổ và đĩa CD cho anh: “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.”

Sau khi xoa nhẹ cái trán đau nhức của mình, Mộ Sâm cầm lấy cuốn sổ và nói: “Chấm điểm xong tôi sẽ thông báo cho cô.”