Chương 18: Ngược gió, chạy tiến vào trong lòng ngực anh.

Edit: An Puung

Beta: Thỏ

“Tôi sẽ làm mẫu cho cậu, lát nữa đến lượt cậu chạy, thả lỏng đầu gối trước đi.”

Hai tay Hứa Thông đặt ở đầu gối, khụy chổng mông.

Vừa nói vừa làm mẫu: “Đừng xoay trái phải, lắc lắc hông, nếu không đầu gối sẽ bị tổn thương.”

Cũng không biết vì cái gì, rõ ràng động tác thực bình thường, nhưng khi Hứa Thông làm lại đặc biệt sắc tình.

Từ xa, Từ Lãng bọn họ cũng chăm chú nhìn về phía bên này.

Một tay chủ công khác của đội bóng chuyền, bởi vì không hiểu nên hỏi: “Tại sao tôi có cảm giác anh Thông giống như đang cầu giao phối vậy nhỉ.”

Mấy người khác yên lặng thở dài, người anh em này tuy rằng bởi vì không chung phòng ngủ bọn họ nên bỏ lỡ rất nhiều cốt truyện, nhưng lời nói thật đúng là sắc nét a.

Ngụy Tây Tây đúng thật không muốn phản ứng với anh, đầy mặt cô đều viết chữ xấu hổ, không biết tên lưu manh này hai ngày qua đã chọc đến cái gì, thái độ thay đổi quay 180 độ, nhưng cô một chút cũng không nghĩ có liên quan gì đến anh.

Người nào đó không hề hay biết, hiện đang lắc lư đến hăng say.

“Làm theo đi a, muốn chân bị thương sao?”

Hứa Thông thấy Ngụy Tây Tây bất động, trong nháy mắt liền hiểu rõ. Học viện Thịnh Kinh, những người bị xếp vào lớp chạy dường dài này đều thuộc loại thể lực bình thường lại không có sở trường đặc biệt gì, xem ra lần này, cũng không thể may mắn thoát khỏi. Nói ngắn gọn, tên lùn này không học được lại ngượng ngùng, thật đúng là dễ dàng thẹn thùng.

Nghĩ như vậy, anh lại cực kỳ tự nhiên đi tới phía sau Ngụy Tây Tây, muốn tay cầm tay mà dạy học, đầu tiên là anh đem hai tay ấn ở trên vai cô: “Vai thả lỏng.”

“Cong đầu gối.”

Nói xong bàn tay to liền duỗi đến chỗ đầu gối cô, giúp cô tạo tư thế.

Bờ vai của anh dày rộng, hai tay mở ra, phảng phất có thể đem toàn bộ người cô đều gắn vào dưới thân, khoảng cách quá mức gần làm toàn bộ phía sau lưng Ngụy Tây Tây cơ hồ đều dán ở ngực anh.

Hồi ức một đêm kia ở phòng ngủ liền đột nhiên hiện ra.

Ngụy Tây Tây theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng mà ngây người một cái, bàn tay ôn hoà hiền hậu của Hứa Thông đã dán vào phần hông cô, trong chớp mắt kéo mông cô xuống, cô liền đυ.ng vào một cây côn sắt quen thuộc, thân thể của cô trong nháy mắt cứng đờ.

Mẹ kiếp!

Cây gậy này của anh đã tách biệt ý thức rồi sao? Sao ý thức lại mãnh liệt như vậy, hiện tại hoàn toàn không chịu sự khống chế của anh!

Hứa Thông giống như bị điện giật buông Ngụy Tây Tây ra rồi kẹp chân, có chút xấu hổ mà thanh thanh giọng nói: “Khụ, cái mông thấp xuống, lắc lắc đầu gối là được.”

Nói xong, Hứa Thông cũng không dám xem cô rốt cuộc có làm hay không, đôi mắt nhìn lunh tung khắp nơi, nhìn thấy huấn luyện viên của Ngụy Tây Tây đã đến sân thể dục thì như trút được gánh nặng mà mở miệng: “Huấn luyện viên của các cậu tới rồi, tôi đã hỏi qua bài kiểm tra của các cậu, bắt đầu từ 3000 mét, tôi đến vạch xuất phát chờ cậu.”

Rốt cuộc cũng chịu đi rồi.

Ngụy Tây Tây có loại ảo giác sống sót sau tai nạn.

Tại học viện thể dục dựa vào sức mạnh cùng nắm đấm nói chuyện này, sinh viên năm nhất bị dạy dỗ tập thể cũng chỉ là đoạn nhạc đệm nhỏ không đáng nhắc đến.

Huấn luyện viên tới, cũng không có người nào dám cáo trạng chuyện vừa rồi, ngoan ngoãn mà bắt đầu chuẩn bị làm bài kiểm tra.

Nhưng chờ khi bọn họ tập hợp xong đến điểm xuất phát chuẩn bị chạy 3000 mét thì liền nhìn thấy mấy người thuộc đội bóng chuyền kia phát ra nụ cười uy hϊếp đối với bọn họ, quả thực muốn khóc!

Vừa mới để bọn họ chạy thử, thả chậm tốc độ nhường Ngụy Trình Trình, hiện tại hình như còn tới giám sát.

Mẹ ơi, con muốn thôi học, huhu…

Ngụy Tây Tây đứng trong đội ngũ cũng thấy được người của đội bóng chuyền, còn cả người ở giữa kia đang cười nhe răng híp mắt với cô kia, tầm mắt cô không nhịn được đảo qua nửa thân dưới của anh xong lại yên lặng quay đầu.

Người này sao còn không đi, cương cứng đứng ở trước mắt mọi người thật sự ổn sao?

Tiếng còi thổi lên.

Ngụy Tây Tây nỗ lực chạy đuổi kịp hàng dài, mà lần chạy này hài hòa hơn nhiều so với lần quân huấn trước, tuy rằng đều cách cô một ít khoảng cách, nhưng cũng không cách đến quá xa, cô quan sát, những người này chạy cũng không nhanh, có người tư thế còn mang chút ngượng ngùng, không chạy hơn được cô.

Cô nhớ tới khuynh hướng yêu đương đồng tính của Hứa Thông, yên lặng ở trong lòng đồng tình với những nam sinh đó, có lẽ là tình huống khá phổ biến của trường nam sinh, khả năng mông thịt của những bạn học này không quá phương tiện, thật thảm.

Tình huống hôm nay khá hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô, Ngụy Tây Tây có chút may mắn mà nghĩ, đương nhiên nếu có thể bỏ qua người đang nói phía bên trái cô thì quả thực liền hoàn mỹ.

Nhưng thanh âm của người nọ luôn vang lên chung quanh lỗ tai cô: “Tên lùn, đừng sợ a, anh bồi cậu chạy.”

“Điều chỉnh hô hấp a, tên lùn.”

“Tên lùn, cậu nhìn phía trước mà chạy, đừng nhìn mặt đất, sẽ ngã đó.”

“Kiên trì thêm một chút, còn ba vòng nữa."

……

Thật sự ồn ào đến khiến người phiền chán, nhưng nghe xong lại làm người mạc danh có chút an tâm.

Còn 200 mét cuối cùng, Ngụy Tây Tây cảm giác chân đã không phải thuộc về mình, trái tim cũng sắp ngừng, phổi khi hô hấp cũng rất đau, nhưng, chung điểm mơ hồ có thể thấy được, cô có một loại cảm giác đột phá bản thân đạt được thành tựu.

50 mét cuối cùng.

Kết thúc gần trong gang tấc.

Hứa Thông bồi cô chạy suốt một đường, còn chạy đến điểm kết thúc trước cô một bước rồi mở rộng hai tay với cô.

Anh đứng ở nơi đó, giống như một cái cây cao, chung quanh là tiếng người ồn ào, ánh mặt trời cực nóng.

Đối với cô mọi âm thanh thế giới đều yên lặng, mơ hồ trong tầm mắt, chỉ còn lại có mình anh.

Vì thế Hứa Thông chờ rồi lại chờ, rốt cuộc cũng chờ được Ngụy Tây Tây của anh, ngược gió, chạy vào trong lòng ngực anh.

Khoảnh khắc ngã tiến vào trong lòng ngực Hứa Thông, Ngụy Tây Tây nghĩ, cái ôm của anh thật rộng lớn a, quả thực có thể che chở hết cả người cô.

Ngay lúc đó, sự phẫn nộ, sợ hãi và ghê tởm từ khi bắt đầu đi học dường như đều đã được hóa giải thành mảnh nhỏ.

Chỉ là giây tiếp theo, Hứa Thông nhỏ giọng nói ở bên tai cô: “Mau giả bộ bất tỉnh, mau giả bộ bất tỉnh.”

Ngụy Tây Tây không rõ nguyên do mà nhìn anh một cái, nhưng lại bị bàn tay to của anh bao lại cái ót, cả khuôn mặt đều bị chôn ở trong ngực anh, sau đó liền nghe được lời anh nói với huấn luyện viên: “Huấn luyện viên Phương, Ngụy Trình Trình bị cảm nắng nên ngất đi rồi, em đưa cậu ta tới phòng y tế khám xem.”

Sau đó, không nói hai lời liền bế cô lên rồi chạy.

Nhưng, vì cái gì phải ôm cô kiểu công chúa???

Mẹ nó, toàn trường sẽ đều cho rằng cô là tiểu thụ!