Chương 17: Lùn như vậy, lúc vượt rào cản sẽ không bị kẹp trứng dái chứ?

Edit: An Puung

Beta: Thỏ

Ngày hôm sau là ngày mặt trời chói lóa khốc liệt.

Nam sinh năm nhất của học viện thể dục Thịnh Kinh sắp nghênh đón bài kiểm tra đầu tiên sau khi nhập học.

Bài kiểm tra kéo dài trong một ngày, chuyên ngành của Ngụy Tây Tây bao gồm hạng mục chạy 100 mét, 400 mét, 3000 mét, chạy vượt rào cản, nhảy xa và gập bụng ngồi dậy.

Nghe thấy thôi chân liền mềm nhũn.

Bởi vì bài kiểm tra, hôm nay Ngụy Tây Tây bị bắt ăn mặc đồng phục trường học, tay ngắn quần đùi, phần cánh tay cùng chân lộ ra ngoài đều có điểm không hợp lí.

Cô ngồi ở trong một góc phát ngốc.

Có lẽ trời cao không muốn để cô có thêm tinh lực bi thương, thế cho nên đã sắp đặt những thử thách khác người này.

Hôm nay sau khi kiểm tra xong, cô còn không biết có thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai hay không? Làm gì còn thời gian để nghĩ đến chuyện thất tình!

Chung quanh tốp năm tốp ba nam sinh trò chuyện trời đất, nhưng vẫn luôn có tầm mắt tìm tòi nghiên cứu ở trên người cô.

Có người nói: “Mau nhìn xem, tên gà luộc Ngụy Trình Trình kia, cái chân kia của hắn một bàn tay tao là có thể vặn gãy.”

Có người mang ý da^ʍ: “Đôi chân này của cậu ta vòng ở trên người anh đây khẳng định thực mất hồn.”

Có người tấm tắc bảo lạ: “Có lẽ đúng thật là trai cong, nghe nói cậu chủ Hứa của đội bóng đang theo đuổi cậu ta, hôm qua tặng cho cậu ta vài xe chất đầy quà!”

Có người khao khát hướng tới: “Nếu ngày nào đó cậu chủ Hứa vứt bỏ cậu ta, tao liền thay thế, dáng vẻ kia của cậu ta chính là thiếu làm.”

Có người phát ra nụ cười đáng khinh: “Mày nói Ngụy Trình Trình lùn như vậy, trong chốc lát vượt rào cản chắc sẽ bị kẹp trứng dái nhỉ? Ha ha ha ha ha…… Mẹ nó!”

Một quả bóng chuyền đập vào mặt người nói câu vừa rồi.

Lực đạo kia, trực tiếp khiến mặt hắn như cái bánh rán, dấu vết vừa đỏ vừa tròn.

Biến cố đột nhiên ập tới này làm những nam sinh lắm miệng kia câm ngay tại chỗ, Ngụy Tây Tây như đi vào cõi thần tiên cũng hoàn hồn.

Ngẩng đầu lên cô liền nhìn thấy tên nam sinh khốn khổ che lại nửa khuôn mặt, nghẹn tất cả lời nguyền mắng rủa đều ở trong bụng.

Đội bóng chuyền tầm 7 - 8 người không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh bọn họ, chiều cao trung bình tới 1m95, đứng ở nơi đó thoạt nhìn giống một bức tường.

Mà người đứng ở vị trí Center, không phải là người bọn họ đang bàn tán- Hứa Thông thì còn có thể lại là ai, anh khinh bỉ nhìn mọi người, vừa mở miệng còn mang chí khí bá vương.

“Ngụy Trình Trình là người của tao, thảo luận về cậu ta, bọn mày xứng sao?”

Ôi chúa ơi, tiết mục tổng tài bá đạo sủng nghiện thú cưng diễn ra a, Ngụy Tây Tây yên lặng xoay người, chỉ hy vọng bọn họ có thể không thấy sự tồn tại của cô.

Những nam sinh thuộc lớp chạy đường dài này một tiếng cũng không dám nói gì, chỉ biết cung kính trả lại quả bóng chuyền dùng để đập bọn hắn về tới tay Hứa Thông, còn liên tục nói thực xin lỗi sư huynh.

“Nói với tao làm gì, xin lỗi Ngụy Trình Trình đi.” Bởi vì động tác của những người đó không đủ nhanh nên Hứa Thông đã đá từng người một: “Đều nhanh nhẹn lên cho tao, nhanh xin lỗi Ngụy Trình Trình, đến khi cậu ta vừa lòng mới thôi, nghe rõ chưa?”

Các nam sinh giận mà không dám nói gì, chỉ có thể căng da đầu đồng bộ động tác mà hô hướng Ngụy Tây Tây: “Ngụy Trình Trình, thực xin lỗi! Ngụy Trình Trình, thực xin lỗi! Ngụy Trình Trình, thực xin lỗi!……”

Trong lời xin lỗi theo nhịp này, Hứa Thông lon ton mà chạy đến trước mặt Ngụy Tây Tây, tầm mắt xao động đảo qua chân cùng tay cô, thân thể tên lùn này cũng thật trắng nõn a, đôi tay ngo ngoe rục rịch muốn sờ lên, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế, chỉ vỗ vỗ đầu cô: “Về sau bị bắt nạt thì nói cho anh biết, anh sẽ làm chủ cho cậu.”

Chính anh không bắt nạt tôi là tôi đã liền cám ơn trời đất, Ngụy Tây Tây ở trong lòng nói thầm.

“Sư huynh, được rồi, chúng ta lập tức phải vào học.”

“Tôi biết, các người làm bài kiểm tra nhập học.” Hứa Thông là đặc biệt tới bồi Ngụy Tây Tây thực hiện bài kiểm tra nên mới phát hiện những tên đàn em ngu ngốc này nói bậy sau lưng anh: “Tôi bồi cậu.”

???

Làm bài kiểm tra dưới sự chứng kiến của anh, áp lực tâm lý của cô sẽ rất lớn a.

“Thật sự không cần đâu Hứa sư huynh, chẳng phải các anh còn cần tập huấn sao, mau đi nhanh đi!”

Một câu nói trong lúc vô tình của anh, tên lùn liền nhớ kỹ, trong lòng Hứa Thông lên men ngọt, khó có thể nói nên lời.

“Không vội không vội, đi, anh mang cậu đi làm ấm người.” Hứa Thông kéo Ngụy Tây Tây đi hướng đường băng bên cạnh, còn không quên quay đầu lại nói: “Các anh em, trông chừng đám choắt này nói xin lỗi thêm 10 phút.”

-------------

Lời người up: phải chi thời đi học tui cũng có tổng tài bá đạo thế nhờ😅

Tui trả hết hai chap rồi nhen..... Hết nợ hẹn mọi người thứ 5 tuần sau