Chương 2: Quân huấn, huấn luyện viên là bạn trai cũ.

Edit & Beta: Thỏ

Suốt cả đêm, Ngụy Tây Tây giữ nỗi run sợ ở trong lòng mà vượt qua.

7 giờ sáng, Hứa Thông vẫn còn đang ngủ, Ngụy Tây Tây nhân cơ hội chui vào trong phòng tắm rửa mặt thay quần áo xong sau đó lặng yên rời khỏi phòng.

Lần quân huấn này được sắp lịch sau khi nhập học, cô là sinh viên năm nhất, hôm nay bắt đầu phải tham gia kì quân huấn diễn ra trong suốt nửa tháng.

Ngụy Tây Tây ăn mặc áo ngụy trang quá mức to rộng đi thẳng qua nhà ăn ồn ào.

“Uy, bọn mày nghe nói gì chưa, có một sinh viên mới vào ở phòng ngủ 419.”

“Má nó, nhà trường cũng thật dám sắp xếp vậy a!”

“Còn không phải sao, Huyền Thương Minh, Phó Tranh lại thêm một Hứa Thông, đó chính là một hầm mộ ma, vào đó ở sẽ bị gặm đến ngay cả xương cốt cũng không còn.”

“Xem, nhìn thấy tên nhóc kia không, tay chân ốm yếu, một cây lùn muốn chết củi lửa côn, phỏng chừng không có mấy ngày sống yên ổn. Loại người này vào học ở trường chúng ta làm gì cơ chứ, tới chơi cờ sao?”

“Lớp Cờ vây vẫn chưa đóng cửa đâu? Ha ha ha ha, tao cười chết!”

……

Hết chỗ nói rồi, nam sinh cũng thích khua môi múa mép như vậy sao? Ngụy Tây Tây hận không thể tạt cốc sữa đậu nành đang nóng hổi vào người bọn họ!

Mà trong lòng cô cũng yên lặng nhớ kỹ tên của 2 người bạn cùng phòng khác, nghe nói bọn họ đang thi đấu ở nước ngoài, không biết khi nào sẽ trở về, nhưng 2 người kia thật sự sẽ khủng bố hơn so cái tên lưu manh Hứa Thông kia sao?

Ngụy Tây Tây ăn mà không biết mùi vị gì giải quyết cho xong bữa sáng rồi liền theo dòng người tới sân thể dục.

Gần 8 giờ, mặt trời dần dần chói chang.

Trong sân thể dục một đám nam sinh rộn ràng nhốn nháo, cãi nhau ầm ĩ, Ngụy Tây Tây ngồi ở cạnh đường băng, có người thường thường hướng cô thổi tiếng huýt sáo, cô ở dưới cái nhìn chăm chú không có ý tốt của bọn họ ép vành nón xuống, tận khả năng đè thấp sự tồn tại của mình.

Những tiếng cười khoa trương đó, tùy ý, một trận tiếp theo một trận, thẳng đến khi trạm canh gác thổi lên tiếng còi tập hợp mới chịu dừng lại.

Khoa điền kinh mà Ngụy Tây Tây học là một khoa lớn, ước chừng có tới 400 sinh viên, cô bị phân vào một lớp không có gì đặc sắc. Giờ phút này, 40 nam sinh khác tính thêm cả cô bị an bài tới sân thể dục Tây Bắc tiến hành tập luyện.

Huấn luyện viên của lớp cô vẫn chưa đến, dưới sự dẫn dắt của lớp trưởng, mọi người đã tự giác mà đứng thành hàng ngũ vuông vức, chẳng sợ Ngụy Tây Tây lại muốn co mình ở trong góc, bởi vì chiều cao đặc thù của mình nên cô vẫn bị đơn độc xách lên xếp đứng ở hàng đầu.

Cô vừa đứng ở chỗ đó, đội ngũ của lớp tựa như sụp một góc.

Nam sinh đầu tấc bên cạnh quàng lấy bả vai cô cười không ngừng: “Haha, không khí phía dưới có phải đặc biệt ngọt hay không a?”

Ngụy Tây Tây không đẩy hắn ra được, bị mùi mồ hôi của hắn nung đến mức cảm thấy ghê tởm.

Một hàng người đứng ở phía sau, lập tức cũng có người tiếp câu: “Mặt sau của cậu ta cũng ngọt!”

“Mẹ kiếp, tên gay chết tiệt, ghê tởm cậu a!”

“Ha ha ha ha ha ha……”

Lúc này, một người đàn ông ăn mặc quần áo màu nâu sẫm đang chạy chậm về phía lớp cô đứng, người chưa tới, giọng đã tới trước.

“Cười cái gì đó!”

Toàn bộ lớp lập tức lặng ngắt như tờ, nam sinh đầu tấc cũng thành thành thật thật mà đứng nghiêm.

Ngôi trường này thật sự đặc biệt vô nhân tính, huấn luyện viên mà trường mới đến dạy quân huấn đều là bộ đội đặc chủng ở khu 14, chỉ cần họ tùy tiện giáng một cú trên lưng bạn đều có thể khiến bạn ứ thanh đến mười ngày nửa tháng, học viện thể dục nam sinh Thịnh Kinh truyền lưu nhau một câu lời lẽ chí lý như thế này, khi tham gia quân huấn, tình nguyện bị huấn luyện viên tập, cũng đừng để bị huấn luyện viên luyện!

Nghe nói dàn huấn luyện viên năm nay còn có một nhân vật tinh anh, chỉ mới 20 tuổi mà đã dành được công nhị đẳng!

Thiên linh linh địa linh linh, tuyệt đối đừng phân người đó huấn luyện bọn họ, để bọn họ làm cá mặn vui sướиɠ đi……

Vừa mới nghe được thanh âm kia, dưới chân Ngụy Tây Tây liền lảo đảo một cái, nỗi thấp thỏm làm cô hơi hơi cúi đầu.

Thân ảnh kia chậm rãi đến gần, càng gần.

Ngụy Tây Tây chỉ dám dùng khóe mắt trộm liếc mắt người kia một cái.

Cái liếc mắt này, trái tim như nổi trống!

Đúng thật là anh! Chẳng phải anh ấy hẳn là học ở Thâm Đại sao? Như thế nào lại vào bộ đội?

Anh rất cao, hiện tại nhìn ra cũng gần 1m9, cao lớn như cây tùng, gương mặt kia trải qua lễ rửa tội của bộ đội, rút đi vẻ ngây ngô, đường cong đao tước rìu phách sắc bén càng làm anh thêm đĩnh đạc mê người.

Ngụy Tây Tây không dám nhìn tiếp, cả người cô đều không thể ức chế mà run lên.

Người nọ khoanh tay đứng, tầm mắt đảo qua mỗi một người trong lớp cô, gợn sóng bất kinh mà bắt đầu nói chuyện: “Tôi là đội trưởng Bành Kiêu của chiến đội đặc chủng Liệp Ưng trực thuộc khu 14, trong nửa tháng sắp tới sẽ là huấn luyện viên của các bạn, không nói mấy lời vô nghĩa nữa, lớp trưởng bước ra khỏi hàng, điểm danh.”

“Vâng! Huấn luyện viên!”

“Trần Tam Sơ!”

“Có!”

“Hạ Nguyên!”

“Có!”

……

“Ngụy Trình Trình!”

“Có!”

Bành Kiêu nghe thấy cái tên này, tầm mắt dừng ở trên người Ngụy Tây Tây, “Ngụy Trình Trình” này thật đúng là trâu bò thật, ba năm không gặp, thân cao còn co lại hẳn vài centimet.

Anh làm cái động tác tạm dừng, tất cả mọi người mờ mịt mà nhìn về phía huấn luyện viên bọn họ không dám chọc này.

Lại nghe anh lặp lại một lần: “Ngụy Trình Trình?”

“…… Dạ có.”

Da đầu Ngụy Tây Tây tê dại, liều mạng hô lên giọng vịt đực.

Bành Kiêu nhếch khóe miệng: “Tiếp tục điểm danh.”