Chương 4: Ướt đến nhanh như vậy, là động tình sao?

Edit & Beta: Thỏ

8 giờ 50 phút tối, Ngụy Tây Tây còn kéo hai chân sắp rã rời loanh quanh ở gần Tây Môn, nhưng vẫn không dám qua đó, lại cũng không dám đi quá xa chỗ này.

Chiếc di động vẫn luôn cầm ở trong tay bỗng nhiên chấn động lên.

Trên màn hình là một dãy số lạ, sau khi bấm nghe thì truyền đến thanh âm của Bành Kiêu: “Lại đây, lên xe.”

Ngụy Tây Tây nhìn qua chỗ đó, ở cửa Tây Môn quả nhiên có một chiếc xe quân đội Jeep màu xanh lục dừng ở đó, người nọ đột nhiên bật đèn xe, chói lọi chiếu ở trên mặt cô, cô giơ tay chắn một chút ánh đèn, nhận mệnh mà đi hướng chiếc xe Jeep kia.

Xe Jeep rất cao, giống một con mãnh thú làm từ sắt thép, Ngụy Tây Tây cơ hồ là bò lên xe, sau đó thấy chết không sờn mà ngồi ở trên ghế phụ, không động đậy.

Bành Kiêu vói người qua chỗ cô, Ngụy Tây Tây vội vàng nép về sau một chút, lại nhận được một tiếng cười nhạo của người đàn ông, sau đó anh duỗi tay thắt đai an toàn cho cô.

Ngụy Tây Tây xấu hổ đến mức hai má nóng lên, ngón tay mảnh khảnh túm túm vạt áo thun của mình.

Xe nhanh chóng tiến về phía trước, Ngụy Tây Tây giãy giụa thật lâu xong vẫn là quyết định thẳng thắn:

“Giáo… Huấn luyện viên, tôi không phải cố ý giả mạo Ngụy Trình Trình, tôi... Là do tôi không còn cách nào khác…”

“Chuyện của em tôi đều đã biết.”

Buổi chiều anh đã phái người tra rõ tận gốc rễ chuyện của nhà họ Ngụy, bao gồm cả việc nhà dì của Ngụy Tây Tây làm, tất cả nhược điểm hiện tại đều nằm ở trên tay anh, chỉ chờ xem anh có muốn ra tay hay không mà thôi!

“Vậy, giáo… Huấn luyện viên…”

“Kêu tôi là gì?”

Ngụy Tây Tây sửng sốt, thử thăm dò kêu: “Anh Kiêu…”

Đã lâu, thanh âm này đan xen với những cảnh trong mơ mỹ lệ của anh, cuối cùng nổ một chuỗi pháo hoa ở trong đầu anh, Bành Kiêu đột nhiên dẫm phanh lại.

Lốp săm ở trên đường cái ma xát với lề đường phát ra tiếng vang.

Ngụy Tây Tây sợ tới mức không dám lên tiếng.

Quả nhiên là không nên kêu cách xưng hô này, Bành Kiêu thoạt nhìn đang tức điên.

Bành Kiêu đang "tức điên" nhanh nhẹn xuống xe, bước vòng qua ghế phụ rồi xách vật nhỏ ngồi ở ghế phụ xuống dưới, chặn ngang xong liền mau lẹ ôm cô đi vào một khách sạn ở ven đường.

Mẹ kiếp, chờ không kịp!

Lễ tân của khách sạn này rất ít gặp qua vị khách có khí thế cường đại như vậy, vị khách cao to cường tráng kia vừa vào cửa liền đặt chứng minh thư cùng một chồng tiền mặt lên trên bàn quầy tiếp tân.

“Phòng tốt nhất, đưa thẻ phòng cho tôi, mau.”

Nữ tiếp tân run run rẩy rẩy mà lấy thẻ phòng đưa cho người đàn ông, sau đó nhược nhược nói câu: "Người còn lại cũng cần đưa…” Chứng minh thư.

Không chờ nữ tiếp tân nói xong, người nọ cũng đã quẹo vào hướng thang lầu, ngay cả thang máy cũng không chờ…

Nữ tiếp tân lộ vẻ mặt đưa đám: “Xong rồi, không phải là xã hội đen xử lý thi thể ở khách sạn chúng ta đi!?”

“Không thể nào, tôi vừa nhìn, còn có hơi thở, là một cậu con trai, hình như bị bỏ thuốc, mặt rất hồng…”

Hai nữ tiếp tân liếc nhau, yên lặng thở dài, một người đàn ông soái như vậy, đi làm gay rất đáng tiếc a…

Trên lầu.

Bành Kiêu quét thẻ phòng rồi đá cửa, liền mạch lưu loát, Ngụy Tây Tây có chút thiếu Oxy, đang mơ mơ hồ hồ thì đã bị ném lên trên giường.

Thân thể gầy nhỏ còn ở trên giường giật bắn một chút.

“Ngài… Bành?”

Bành Kiêu nhanh chóng cởϊ áσ trên, kéo dây lưng vứt ở trên người Ngụy Tây Tây, một đôi mắt ưng nguy hiểm mà nhìn chằm chằm cô.

Vậy rốt cuộc nên gọi là gì a? Ngụy Tây Tây khóc không ra nước mắt.

“Cởϊ qυầи áo ra.”

Ngụy Tây Tây có ngốc cũng hiểu rõ cuộc hẹn hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng theo bản năng vẫn là không nghĩ tiếp thu, bọn họ đã chia tay, cô không muốn làm một món đồ chơi để anh phát tiết du͙© vọиɠ.

Bành Kiêu lạnh mặt: “Ngụy Tây Tây, tôi nói cởi ra, đừng để tôi phải nói lần thứ 3!”

Anh tiếp tục nói: “Không bằng em ngẫm lại chuyện học bạ của mình đi.”

Ngụy Tây Tây ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có ủy khuất, có khẩn cầu, cuối cùng, tất cả ánh sáng bên trong đều tắt.

Cô nhận mệnh mà cởϊ áσ chữ T ra, dưới lớp vải bố thô, đáng chú ý nhất chính là eo thon của cô, da thịt kia, trắng trong mềm nhẵn, đối lập với gương mặt màu vàng nến.

Cổ họng Bành Kiêu lăn lộn: “Tiếp tục.”

Ngón tay thon hoạt động, lớp vải bố thô thực mau bị bóc mẽ, một vòng, hai vòng, ba vòng, sau đó là một đôi thỏ nhỏ lạc đường nhảy ra ngoài.

Hai luồng trắng nõn, mặt trên phiếm một chút hồng, mơ hồ như là dấu tay đàn ông.

Bành Kiêu bắt tay gắn vào mặt trên, cùng vệt đỏ kia hoàn mỹ dán sát, là buổi chiều bị anh nắn thành, không sai.

Anh cúi người ngậm cánh môi cô một chút rồi hừ nhẹ: “Cô gái ngoan.”

Sau đó dọc theo cằm hôn một đường xuống dưới qua cần cổ thon dài trắng nõn, xương quai xanh xinh đẹp, cuối cùng ngậm lấy một viên anh đào, dùng môi lưỡi tinh tế phân biệt rõ, không buông miệng, một bàn tay chặt chẽ mà nắm vòng eo cô, một cái tay khác, sớm đã bất tri bất giác tham nhập vào chiếc quần rộng thùng thình.

Cổ Ngụy Tây Tây không chịu khống về ngửa ra phía sau, cô gắt gao cắn môi dưới, vẫn có tiếng nức nở nhè nhẹ phát ra: “Không… Ô… Ô ô…”

Như là phối hợp với tiếng ngâm kêu của cô, ngón tay anh cách qυầи ɭóŧ búng vài cái ở trên môi âʍ ɦộ màu mỡ, theo sau mới dọc viền qυầи ɭóŧ vói vào chỗ nguồn nhiệt kia. Anh nhớ rõ, cái miệng này của cô lớn lên cực đẹp, phấn nộn sạch sẽ, không có một cây lông tóc, là loại Bạch Hổ khó gặp.

Ở chính giữa cũng có một viên hạt châu, so với cái viên đang trong miệng anh này còn mẫn cảm hơn gấp trăm lần, chỉ cần nhẹ nhàng vân vê……

“Ách a!”

Ngụy Tây Tây không khắc chế được mà hô lên tiếng, cô mê võng lắc lắc đầu.

“Tây Tây ướt đến nhanh như vậy, là đang động tình sao?”

Bành Kiêu tà tứ nhếch môi, sau đó rút ngón tay ngập nước ra khỏi tiểu huyệt mềm mại rồi đưa tới trước mắt cô.

Giây tiếp theo, sắc mặt của anh trầm như mực!