Chương 5

Đặc điểm của Thương Nguyệt Long là vảy có màu trắng xám, trông rất giống trăng về đêm, khi nằm xuống đất trông như mảnh trăng rơi xuống đất. Đương nhiên mảnh trăng này tròn trịa, hiếm con Thương Nguyệt Long nào có thể mập như quả bóng, bởi toàn bộ Long Tộc đều nổi tiếng có thân hình đầy cơ bắp mạnh mẽ.

Cậu nhìn con rồng trên mặt đất, không hề nhận ra mình đã nhìn chằm chằm đến nỗi xuất thần.

“Điện hạ thấy có đẹp không?” Thương Nguyệt Long nhỏ hơn bước tới, tựa đầu vào tay Giang Dạ.

“Ừm, đẹp.” Giang Dạ gật đầu không phủ nhận, sờ sờ đầu rồng.

Hai con rồng này đã theo cậu từ khi cậu mới sinh ra, cậu thậm chí còn không còn sợ chúng nữa. Thậm chí còn phát triển thứ có thể gọi là tình cảm. Chúng cũng rất thích được cậu chạm vào.

“Điện hạ, vảy rồng của ngài nhất định đẹp hơn.” Tiểu Thương Nguyệt Long thoải mái nheo đôi mắt thẳng đứng lạnh lùng, giật giật mũi.

"Chắc...chắc vậy." Giang Dạ nghĩ.

Thương Nguyệt Long ngồi trên mặt đất đang nằm sấp giơ hai chi dưới lên.

"Trong số những loài rồng có họ hàng với chúng ta, có một loài có vảy đặc biệt đẹp."

Giang Dạ tò mò quay mặt lại, cảm thấy vảy rồng của Thương Nguyệt Long đã đẹp lắm rồi.

“Tộc Bạch Ngân Long.”

Bạch Ngân...

Giang Dạ thầm nghĩ, cậu biết chủng tộc này.

Trong ký ức truyền thừa, nếu Hoàng Kim Long là long vương thì Bạch Ngân Long chắc chắn là quý tộc của Long tộc. So với tộc Hoàng Kim Long bị tiêu diệt hoàn toàn, tộc của chúng cũng trở nên hiếm hoi đến mức chỉ còn lại hai ba con trong vũ trụ.

"Có lẽ rất hiếm có cơ hội nhìn thấy họ."

Rốt cuộc đó cũng là một loài quý hiếm.

.

Một con rồng màu vàng xanh khổng lồ đi theo một con rồng bạc khổng lồ, lần lượt dừng lại trước một hành tinh trụi lủi.

Thanh Đồng Long có chút vụng về lúng túng nói.

"Lão đại, tôi cảm thấy đây không phải Long Tích Tinh."

Con rồng khổng lồ với vảy rồng màu bạc không đáp lại, im lặng nhìn chằm chằm hành tinh hoang vắng.

Rõ ràng chúng đều ở hình rồng, nhưng đường nét của nó mượt mà hơn so với đường nét của con rồng bên cạnh, gần như có thể dùng từ “đẹp” để miêu tả, giống với hình ảnh con rồng được người thợ cẩn thận chạm khắc trên bức tranh tường. Đôi mắt to có màu xanh băng giá chứa đầy sự lạnh lùng băng lãnh.

Thanh Đồng Long Heras từ lâu đã quen với sự im lặng của lão đại mình, tìm chủ đề khác nói.

"Lần này ngài biến thành hình người lâu như vậy, đã lâu không bay, bay nhầm chỗ là chuyện bình thường."

"..."

"Mặc dù con người không nhanh và mạnh như chúng ta, nhưng họ có bộ óc và hệ thống định vị thông minh trên khắp vũ trụ. Nếu ngài có ký ức rồng khi ở dạng người, trực tiếp chỉ huy quân hạm của ngài đi đến gần Long Vực, chúng tôi chắc chắn sẽ không lạc đường.

Nói đến đây, Thanh Đồng Long Heras có chút buồn bực.

Để đưa lão đại về Long Vực, cậu ta đã mất hết sức lực.

Phiền toái nhất không phải là vào thế giới loài người tìm lão đại, mà phiền toái nhất là tiếp cận lão đại không còn ký ức về Long Tộc, không nhận ra đồng bào của mình.

Cậu ta chỉ muốn nói, lão đại cứ dẫn người đi đánh nhau ở thế giới loài người, về nhà cũng đánh nhau, suýt nữa bị xử lý, cậu ta làm tiểu đệ rất khổ sở đó?!

Lão đại không ngừng chú ý tới mấy hành tinh hoang tàn, Heras chán nản nhún vai, không ngừng oán thầm, lắc lắc thân thể, lấy ra công cụ Internet cần thiết cho con người, điện thoại.

Trong thời gian ở thế giới loài người, cậu ta đã học cách sử dụng tinh võng.

Hiện tại họ đang ở đâu, có thể được tra được bằng tìm kiếm trực tuyến.

Chỉ là thứ này quá nhỏ đối với Long Tộc.

Bức màn ánh sáng có kích thước lớn nhất cũng chỉ tương đương với miệng của Heras.

Trên màn hình nhỏ ở mức tối đa, cậu ta thực hiện những thao tác khắc nghiệt nhất như bóc một quả óc chó.

Một khuôn mặt rồng lồi lõm hiện lên trước màn sáng, hình ảnh con rồng trông giống như một kẻ nghiện Internet nghiêm trọng, trái ngược hoàn toàn với con rồng cao lãnh bên cạnh.

Heras nheo mắt thật chặt, so sánh chúng một cách cẩn thận.