Chương 6

"Bây giờ chúng ta đang ở gần một vùng hỗn loạn của lỗ đen?"

“Long Vực ở…hướng đó.”

Heras vung đuôi về một hướng.

“Vừa tìm kiếm bản đồ trên Tinh Võng, tôi cũng thấy một tin tức, họ nói trên hành tinh này có một Thương Nguyệt Long yêu con người, thậm chí còn lưu manh lột đồ của con người đó, hahahahaha, đây là long tính đồϊ ҍạϊ , hay là đạo đức suy đồi. Tin tức này phải truyền về Long Vực, này! Lão đại, anh đi đâu vậy!

Heras bối rối, sao lão đại lại đột nhiên tự mình đến hành tinh đó.

Chẳng lẽ lão đại nhà cậu ta cũng muốn tới hóng chuyện sao?

Trong số Long Tộc buông thả, lão đại được coi là cực kỳ trầm ổn, huống chi là đi quan tâm đến chuyện của người khác.

"Có rồng con ở đó."

Rồng con?

Heras sửng sốt một lát, đột nhiên nghĩ tới mấu chốt.

Trên mặt con rồng khổng lồ dần dần lộ ra vẻ kích động không thể che giấu, suýt chút nữa đã vượt qua Ngân Long.

Cậu ta đã giả làm con người quá lâu, quen theo suy nghĩ của con người để hiểu mà quên nghĩ bằng lối nghĩ Long Tộc.

Có Thương Nguyệt Long ở đó!

Nếu họ không ở lại đó vì yêu con người như Tinh Võng nói, thì dựa vào thói quen tìm trứng rồng của Thương Nguyệt Long, Thương Nguyệt Long xuất hiện trên Gia Hòa Tinh chắc chắn vì có trứng rồng!

Đó là trứng rồng!

Những chú rồng con của Long Tộc cực kỳ quý hiếm, mỗi quả trứng rồng đều được chăm sóc như báu vật.

Hơn nữa, Thương Nguyệt Long còn trộm quần áo của con người!

Thiên phú tinh thần lực bậc A sao? Có khả năng biến thành hình người ngay khi mới sinh ra. Nghĩ đến việc có một con rồng có thiên phú tinh thần lực cấp cao trên hành tinh đó, Heras khó có thể kìm được sự phấn khích của mình.

Thật ngu ngốc khi cậu ta lại tin vào một câu chuyện tình vớ vẩn như vậy, tất cả chỉ do cậu ta ngày ngày giao lưu (đánh nhau) với đám Trùng tộc không não đó, lây nhiễm sự ngu ngốc.

Vẫn là lão đại thông minh.

Vưu Lan Đức không cảm nhận được niềm vui sướиɠ của Heras.

Tinh thần lực của anh rất mạnh, có thể cảm nhận được những điều rất xa xôi tinh tế.

Anh biết ở đó có rồng.

Trên hành tinh đó luôn có một sức mạnh của rồng áp chế anh, có thể áp chế nổi anh, vừa nghĩ đã biết là loại rồng nào.

Anh đã lang thang mãi bên ngoài Long vực, không có cảm giác thuộc về Long tộc. Ai là vua không liên quan gì đến anh.

Bởi vì anh chưa bao giờ nghĩ đến việc thần phục trước bất cứ ai.

Sở dĩ tò mò về con rồng con đó, là vì cuối cùng cũng không thể dập tắt suy nghĩ “Đó là một con rồng con.”

Nếu rồng con Hoàng Kim Long bị con người khống chế thì toàn bộ Long tộc sẽ gặp khủng hoảng.

Cuối cùng, Vưu Lan Đức vẫn quyết định đi xem thử.

*

Buổi chiều.

Với sự nỗ lực của Giang Dạ, cậu đã mua thành công một bộ quần áo mới hoàn chỉnh từ một lữ khách đi ngang qua chân núi hang động.

Thực ra, hai Thương Nguyệt Long không muốn Giang Dạ mặc quần áo của con người, hòa nhập vào loài người, nhưng họ không thể cưỡng lại Giang Dạ rất muốn ra ngoài nhìn một chút, nên đành phải để Giang Dạ mặc quần áo xuống núi.

Nhìn thấy Giang Dạ càng ngày càng đi xa, hai chị em ngửa mặt phàn nàn, núp sau gốc cây căn bản không thể che nổi, cắn cành khô nghẹn ngào, phát ra âm thanh lạo xạo.

Trước đây, họ không quan tâm liệu họ có thể biến thành con người hay không. Người không thể bay, cũng không có vảy để bảo vệ cơ thể, rất yếu nên việc họ có thể biến thành con người hay không cũng không thành vấn đề.

Chỉ là lần này bọn họ hối hận vì mình chỉ có tinh thần lực cấp C, không thể trở thành người. Họ chỉ có thể nhìn Điện hạ dần dần rời đi, trong lòng lại cảm thấy lo lắng vô hạn.

Lỡ như Điện hạ gặp kẻ xấu thì sao?

Lỡ như Điện hạ không có vỏ trứng để ăn, bị đói thì sao?

Lỡ như Điện hạ...

Từ khi ăn vỏ trứng, Giang Dạ có thể cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Long Tộc, cảm nhận được nỗi buồn của họ, bản thân Giang Dạ cũng cảm thấy khó chịu.