Chương 7

Vì vậy, trong cơn xúc động, cậu quay lại, mở chiếc túi bên mình.

Khi mua quần áo, Giang Dạ đã mua một nút xoay không gian với vài chiếc túi du lịch bên trong. Giang Dạ dễ dàng mang theo trên tay.

"Muốn đi không? Thu nhỏ lại thì có thể đi."

Long tộc có thể thu nhỏ lại, điều này Giang Dạ đã học được từ trí nhớ được truyền thừa của mình.

Về cơ bản, chỉ một số ít Long tộc sẽ thu nhỏ lại, bởi vì Long tộc rất quan tâm đến hình tượng mạnh mẽ của bọn họ, bọn họ hi vọng mình sẽ mạnh mẽ, hung hãn, không ai dám gây rối mọi lúc mọi nơi.

Thực ra, Giang Dạ chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ đồng ý...Nhưng sau đó, trong túi xách của cậu quả thực có thêm hai con rồng nữa.

Hai Thương Nguyệt Long rất hài lòng với điều này, sau khi thân rồng trở nên nhỏ hơn, khi đứng yên lại càng có cảm giác rất giống một món đồ chơi hình rồng.

Thôi, cứ vậy đi, dù có người muốn xem qua túi cũng sẽ không tin có người có mang rồng bên người.

Giang Dạ bất lực cười với bọn họ, nghĩ lại rồi bảo Thương Nguyệt Long lấy hai miếng quặng trong suốt trên vách hang, cho vào trong bao.

“Tại sao Điện hạ lại mang theo thứ rác rưởi này bên người vậy?”

Thương Nguyệt Long nhỏ ghê tởm cựa quậy thân thể, cố gắng hết sức để tránh xa cái thứ “cứng cỏi” này.

Giang Dạ nhất thời không nói nên lời.

Bởi vì trước đó cậu cùng lữ khách trao đổi, đối phương nhìn thấy vật này hai mắt lập tức sáng lên, muốn gì cũng cho cậu, nên cậu cảm thấy nó rất có giá trị.

Hóa ra là rác rưởi sao.

Nội dung ký ức truyền thừa mà Giang Dạ nhận được quá phong phú, khiến cậu không thể nhớ được chi tiết như vậy.

“Nếu Điện hạ thích, dưới lòng đất có một mạch khoáng, nơi đặt vỏ trứng rồng của ngài, đến lúc đó, chỉ cần dùng một không gian rộng hơn, đào mỏ lên mang về.” Thương Nguyệt Long lớn nhẹ nhàng nói.

Mỏ này được đào ra khi họ đến, thuận tiện móc lên.

Dù thế nào đi nữa, Long tộc vẫn có yêu cầu khắt khe về nơi ở.

Phải đủ sáng nên những nơi có tinh thể năng lượng là lựa chọn tốt nhất.

Bình thường mỏ càng tốt thì càng khó đυ.c mở, nhưng đối với Long tộc, đây chỉ là việc nhỏ có thể giải quyết chỉ bằng một móng vuốt.

"Mạch khoáng?"

Giang Dạ hơi kinh ngạc, đang định nói cứ làm vậy đi.

Thương Nguyệt Long nhỏ bỏ phiếu chống.

"Không muốn đi."

"Tốn nhiều diện tích như vậy, có nhiều đá đẹp hơn như vậy ở Long Vực mà." Thương Nguyệt Long nhỏ thản nhiên nói.

"Sau khi trở về, Điện hạ thống nhất Long tộc. Những thứ đó đều là của Điện hạ, ngài muốn lăn lộn trong đống tinh thạch nào cũng được, so với những hòn sỏi này thoải mái hơn rất nhiều."

Thương Nguyệt Long nhỏ vừa nói vừa lén nhìn Giang Dạ.

Hy vọng Giang Dạ biết được Long Vực tuyệt vời như thế nào, có thể sớm theo họ trở về Long Vực.

Loại suy tính nhỏ đó không chút nào che lấp, có thể nhận ra trong nháy mắt.

Giang Dạ: "..."

Cậu không có hứng thú lăn lộn, cậu cũng không có hứng thú lăn lộn trong đống đá.

Để không làm mất lòng gia trưởng, cậu vẫn làm ra vẻ mê mẩn, Thương Nguyệt Long nhỏ thật sự rất vui vẻ.

Sau khi bị Thương Nguyệt Long nhỏ gián đoạn, Giang Dạ từ bỏ ý định khai khoáng, đi bộ một lúc lâu, cuối cùng nhìn thấy một khu chợ hiếm có trên hành tinh này.

Mặc dù Gia Hòa Tinh là một hành tinh rất hoang vắng, nhưng vẫn có con người, thể hiện sức mạnh công nghệ tinh tế.

Có những màn hình tinh tế lơ lửng ở khắp mọi nơi trên chợ, con người tới lui đều đeo vòng tay Tinh Võng.

Giang Dạ sờ vào cổ tay trống rỗng của mình, không biết làm cách nào để hòa nhập vào đó.

"Xin chào, cậu có cần giúp gì không?"

Khi Giang Dạ chưa biết đi đâu để tìm danh tính, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bất ngờ bước tới, vẫy tay thân thiện. Giang Dạ hơi hếch má lên, vì cậu quen nói chuyện với Thương Nguyệt Long. Suýt chút nữa nói tiếng rồng, may mà kìm lại được.