Chương 10

Nhóm người Lưu Huyền Thông người đông thế mạnh, khi đi qua một góc hẻo lánh, có người tiến lên trước, thận trọng muốn kéo Lục Ngọc Thương qua trước, hành động tốt đẹp, cứu anh trước đã.

Cả quá trình Lục Ngọc Thương luôn đeo khẩu trang che kín mặt, ngoài trừ dáng người cao ráo, thân hình đẹp, thì không có đặc điểm nào đặc chưng cả, cộng thêm biệt thự này không phải nơi ở cố định của anh, cho nên Lưu Huyền Thông không hề nhận ra anh chính là Lục Ngọc Thương, ngược lại còn nói với bạn rằng người này nhất định là bị yêu quái lừa rồi.

Khi cậu ta nhập viện vẫn luôn suy nghĩ về độ chân thật trong lời nói của Mục Thanh, theo lý mà nói hoàn toàn không có đạo lý gì, đều là vớ vẩn, sau này cậu ta không muốn tin một chữ nào, mới hóa hình mấy tháng cái gì chứ, cho dù cậu ta có hỏi mấy trưởng bối trong nhà, cũng chưa từng thấy loại quái vật kỳ lạ mới thành hình không lâu đã có được yêu lực cao cường như vậy, đến cả túi bắt yêu cũng đều phải bất lực, rõ ràng là sợ rồi, còn ba nuôi với con trai nuôi cái gì chứ, e rằng chỉ có kẻ ngốc mới tin.

Lưu Huyền Thông thừa nhận ban đầu cậu ta đúng là rất ngốc, còn tin lời nói vớ vẩn của Mục Thanh, cuối cùng lại vô duyên vô cớ bị đánh một trận, khiến cho cậu ta, một mỹ nam tiêu dao của bộ phận đặc biệt này phải nhận lấy trận Waterloo* trong đời mình.

Lục Ngọc Thương đang đi đường, khi đang dạy dỗ Mục Thanh là lần sau đừng thấy họ nhảy quảng trường là lại đến gần, thì tay phải đột nhiên bị một lực thô bạo nắm lấy, sau đó cả người ngã về phía sau, vậy mà lại bị người ta kéo đi.

Đệt, anh liền nổi điên, lập tức nâng chân đá một cú, sau khi người đánh lén vội né tránh, mắt thất không được, vội vàng dùng chút pháp lực, nhanh chóng kéo Lục Ngọc Thương về phía sau, bảo vệ anh phía sau mình, sau đó một nhóm người lũ lượt lao đến, vây chặt lấy anh.

Cả quá trình chỉ trong hai giây, đợi đến khi Mục Thanh phát hiện con trai nuôi của mình không ở bên cạnh, mình còn đối mắt với Lưu Huyền Thông, bởi vì khoảng cách quá gần, suýt chút nữa đυ.ng mặt.

Mục Thanh nhìn xung quanh một chút, cả người có chút ngơ ngác hỏi: “Thương Thương của tôi đâu rồi?”

Thái độ của cậu rất tốt, giống như không phải người dùng yêu lực bạo lực áp chế cậu vậy, Lưu Huyền Thông lại nhớ đến lúc trước cấp trên đã gửi xuống một văn bản, bên trên có viết rằng không được bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài, vì vậy cậu ta định thần lại, đen mặt nói: “Cây đào yêu, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được cậu rồi.”

“Thương Thương, con ở đâu?” Mục Thanh không quan tâm đến cậu ta, gọi lớn.

Lục Ngọc Thương bị một nhóm người vây chặt, không thể nào thoát ra được, nhưng vẫn có thể lên tiếng: “Tôi ở đây.” Anh tức giận rồi, vừa nói vừa mắng: “Đệt các người là ai vậy, giẫm lên giày tôi rồi.”

“Xin lỗi nha.” Có người lập tức xin lỗi anh, nhìn không giống người bắt cóc, cũng không phải người xấu gì, Lục Ngọc Thương vô cùng buồn bực hỏi: “Có chuyện gì?”

“Người luôn ở bên cạnh là một con yêu quái, trên người tràn đây yêu khí, anh bị lừa rồi, cậu ta không phải là người.” Đại sư huynh của Lưu Huyền Thông tên là Yến Hồi, một chuyên gia bắt yêu cấp hai, là người nổi bật trong giới bắt yêu, đã từng một mình bắt một con đại yêu được đánh giá là nguy hiểm bậc một, thực lực không thể khinh thường, anh ta chắp tay sau lưng: “Chúng tôi muốn bắt con yêu quái này, không để nó làm xằng làm bậy bên ngoài.”

Yêu khí là dấu hiệu để yêu quái nhận ra nhau, làm thế nào để thu yêu khí cũng chính là một bản năng mà yêu quái nhất định phải học trong xã hội hiện đại này, chỉ có những yêu quái có sức mạnh đáng sợ không phục sự quản lý của bộ phận đặc biệt, mới không cố kỵ gì mà phóng yêu khí ra ngoài, tất nhiên, cũng có yêu quái bởi vì mới hóa hình lâu, không biết làm sao để khống chế yêu khí, nhưng Mục Thanh rõ ràng là thuộc về vế trước.

Lục Ngọc Thương ở bên trong im lặng một lúc, nói: “Các người để tôi ra ngoài trước đã.”

Những người đó khách khí đưa anh ra ngoài, Mục Thanh cả người đều căng thẳng, thấy Lục Ngọc Thương đi ra, cậu vội vàng muốn tiến lên, nhưng những người đó vẫn luôn không để cậu đến gần, Mục Thanh hỏi Yến Hồi: “Tôi làm sai cái gì mà các người muốn bắt tôi?”

“Tại sao cậu lại không thu yêu khí lại?” Có người hét lên: “Yêu quái không được đăng ký ở bộ phận đặc biệt thì không được phép xuống núi vào thành phố, cậu tên Mục Thanh đúng không, chúng tôi không tra ra thông tin của cậu, hơn nữa sức mạnh của cậu quá mãnh liệt, cần phải hợp tác đi với chúng tôi một chuyến, sau khi xác nhận không có sai lầm gì mới có thể sinh sống trong xã hội hiện đại.”

Đây chính là không có hộ khẩu, còn là một loại không hộ khẩu có mức độ nguy hiểm nhất định.

“Tôi không biết thu yêu khí.” Mục Thanh lo lắng: “Không ai dạy tôi cái này cả, tôi vừa mới hóa hình, mới được ba tháng thôi, còn chưa hiểu hết nữa.”

Lưu Huyền Thông chỉ vào cậu nói: “Lại đến rồi, lại đến rồi, lúc đó anh ta cũng lừa em như vậy, còn lừa em nói Lục Ngọc Thương là con trai nuôi của anh ta, cậu ta vào thành phố là vì muốn tìm anh ấy, lúc đó em còn dẫn cậu ta đến sân bay theo đuổi thần tượng nữa, rõ ràng Lục Ngọc Thương không nhận ra anh ta, tức chết mất, Lục Ngọc Thương là con trai nuôi của anh, thì tôi chính là mẹ anh ấy, cậu xem tôi và cậu có sinh ra được một ngôi sao lớn không.”

Yến Hồi đầy ẩn ý nhìn cậu ta.

“Cậu nói cái mẹ gì đấy.” Lục Ngọc Thương vô duyên trúng đạn, anh tháo khẩu trang xuống, mắng: “Cậu có ý gì?”

Lưu Huyền Thông quay đầu lại: “Ơ?” Sau đó cậu ta ngạc nhiên chậm rãi hỏi: “Lục Ngọc Thương?”

Mục Thanh cũng lạnh mặt nhìn Lưu Huyền Thông: “Cậu nói lại lần nữa.”

Ban đầu cậu không muốn đánh nhau, dù sao bây giờ cũng không phải chỉ một mình nữa, rất nhiều con mắt đang nhìn cậu, vừa rồi Thương Thương cũng đã nói rồi, có thể nói đạo lý thì không được ra tay, đây là phép lịch sự cơ bản trong xã hội hiện đại, nhưng rõ ràng không thích hợp dùng trên người những người này, điều Mục Thanh không thể nhịn được nhất chính là có người bất kính với nhà họ Lục. Yêu lực xung quanh cậu bắt đầu hình thành một vòng tròn kỳ lạ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, người thường không thể nhìn thấy yêu lực, nhưng người tu hành có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng Lục Ngọc Thương cũng từ bên ngoài nhìn thấy Mục Thanh không đúng, hai mắt mơ mịt có xu hướng biến thành màu đỏ, vì vậy anh vội gọi: “Mục Thanh.”

Mục Thanh thở ra một ngụm khí, cưỡng ép mình trở lên bình tĩnh, cách mấy người, cậu cười với Lục Ngọc Thương, để anh yên tâm, lại đồng thời vẫy tay với anh: “Thương Thương, qua đây.”

Nhúm lông nhỏ một người cô đơn đối phó với một nhóm người, nhìn vô cùng đáng thương, khi Lục Ngọc Thương đang chuẩn bị tiến lên thì có người kéo lại, nói: “Đừng đi qua, cậu ta là yêu quái, là loại sẽ hại người đấy.”

Mục Thanh trừng người đó, người có hơi sợ sệt, trốn sau lưng Lục Ngọc Thương nhỏ giọng lẩm bẩm: “Để Yến sư huynh thu thập cậu.”

“Để anh ta thu thập tôi.” Mục Thanh không sợ Yến Hồi, nhưng chỉ sợ Lục Ngọc Thương sợ mình, vì vậy cậu nhỏ giọng nói: “Thương Thương, con qua đây được không.”

Lục Ngọc Thương thở dài nói: “Được.”

Lúc này Yến Hồi nhìn ra có gì đó không đúng, hỏi Lục Ngọc Thương: “Anh biết cậu ta là yêu quái sao? Cậu ta thật sự là ba nuôi của anh?”

“Là ba nuôi của tôi.” Lục Ngọc Thương không muốn thừa nhận chuyện này ở trước mặt Mục Thanh, nhưng khi có người ngoài vậy mà vẫn nhớ phải bảo vệ cậu: “Cậu ấy vừa mới hóa hình, không hiểu chuyện, không phải là người xấu, nhầm, không phải là yêu xấu, là một cây đào thành tinh trong nhà cũ nhà tôi, ở bên tôi từ nhỏ đến lớn.”

Cùng anh trưởng thành, điểm này Lục Ngọc Thương hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ gì, dù sao trong cuộc trò chuyện mấy ngày trước, Mục Thanh có thể nói rõ hầu hết bí mật giữa hai người họ, ví dụ có một lần Lục Ngọc Thương không muốn làm bài tập về nhà, nên chôn vở bài tập ở bên cạnh cây đào, rồi nói với ba mẹ rằng vở bài tập bị chó tha đi mất rồi, sau đó bị lột quần đánh cho một trận, ở trước mặt cây đào, lộ ra cái mông nhỏ đỏ hồng.

Mục Thanh kéo anh qua, cẩn thận bảo vệ anh sau lưng, sợ lại bị người khác cướp mất, cậu nắm tay Lục Ngọc Thương, cảm giác da thịt chạm nhau vô cùng kỳ diệu, Lục Ngọc Thương cao hơn cậu rất nhiều, thật sự không thể thoải mái chấp nhận sự bảo vệ của cậu, sau đó lại ngang ngược đổi vị trí với cậu, đổi thành Mục Thanh trốn phía sau anh.

Mục Thanh kéo góc áo Lục Ngọc Thương, ở phía sau anh thò đầu ra, đối mắt với đám người bắt yêu kia, Lưu Huyền Thông cũng mắt to trừng mắt nhỏ với cậu một lúc, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, thật sự mới hóa hình được mấy tháng, hay là Lục Ngọc Thương anh lừa chúng tôi?”

Lục Ngọc Thương nói: “Chúng tôi cùng nhau lớn lên, tôi rất bao che khuyết điểm, cậu đừng có thấy cậu ấy nhỏ tuổi mà bắt nạt, có lời gì thì nói đàng hoàng, còn có, tôi lừa cậu làm gì, có lấy được tiền không?”

Anh không hề biết hôm đó Mục Thanh đánh Lưu Huyền Thông một trận, mà chỉ mơ hồ nghe nói Mục Thanh rất lợi hại, còn là Mục Thanh đích thân nói với anh, không biết độ chân thật là bao nhiêu, nhưng cho dù như vậy, cũng không thể để mặc họ người đông thế mạnh bắt nạt người khác được.

Mục Thanh cũng nói: “Tôi mới được mấy tháng, các người bắt tôi làm gì chứ?”

Cái rắm, cả nhà cậu đều thả rắm, Lưu Huyền Thông tức đến nỗi muốn nhảy lên, nhưng cái mông bị thương của cậu ta không cho phép cậu ta làm vậy, khi cậu ta đang muốn vạch trần âm mưu kế hoạch của Mục Thanh, thì thấy Yến Hồi suy tư gật đầu, sau đó nói: “Ừ.”

Ý của từ ừ chính là thả, Lưu Huyền Thông ngơ ngác nhìn hai người thắng lợi rời đi, cậu ta không phục, hỏi tại sao, lúc này Mục Thanh đi được mấy bước quay đầu lại hét lên với cậu ta: “Cậu trả đào khô lại cho tôi, đồ vong ân bội nghĩa.”

“Tôi trả lại cho anh.” Lưu Huyền Thông lấy đào khô ở trong túi ra ném qua: “Tôi nằm trong bệnh viện mấy ngày, còn chưa ăn, không có phúc hưởng thụ, cảm ơn ý tốt của anh.”

Lục Ngọc Thương giơ bàn tay thon dài nắm lấy cái túi, lại ném lại nguyên vẹn, một đám người giống như đang chơi nhà chòi vậy, cuối cùng vẫn là phía Lục Ngọc Thương giành thắng lợi, Lưu Huyền Thông bị đập trúng mặt, sau đó lại bị Yến Hồi đánh cho một trận: “Chơi đủ chưa?”

“Tại sao lại thả họ đi?”

Yến Hồi xoa mi tâm: “Về biệt thự trước đã, tôi từ từ nói cho các cậu, những chuyện này rất quan trọng, trong số mọi người có ai giúp tôi đi điều tra nhà cũ của Lục Ngọc Thương ở đâu không, tôi cần địa chỉ cụ thể.”

“Em.” Một sư đệ giơ tay.

Chuyện này có vẻ hơi ầm ĩ, Yến Hồi vừa đi vừa gọi điện cho mấy tiền bối đã về hưu từ lâu, sắc mặt nghiêm trọng, sau khi tránh đi không biết đã nói những gì.

Mục Thanh không hề biết gì đang thử nắm tay Lục Ngọc Thương, đồng thời nói: “Thương Thương, con giỏi quá.”

(*Trận Waterloo là trận chiến diễn ra vào ngày Chủ nhật 18 tháng 6 năm 1815 , gần Waterloo, thuộc Bỉ. Quân Pháp dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Napoleon Bonaparte đã bị đánh bại bởi hai đội quân của Liên minh thứ bảy, quân Anh- một liên minh bao gồm nhiều đơn vị từ Anh, Hà Lan, Hanover, Brunswick và Nassau, dưới sự chỉ huy của Arthur Wellesley, Công tước thứ nhất của Wellington, và quân Phổ dưới sự chỉ huy của Thống chế Gebhard Leberecht von Blücher. Trận chiến đã đánh dấu sự kết thúc của Những cuộc chiến tranh của Napoleon.)

—————————————–

Hết Chương 10