Chương 9

Mục Thanh ngồi trên mặt đất sám hối, không chịu đi nữa.

Lúc đó họ sắp về đến nhà rồi, là khi Lục Ngọc Thương đang đi trên đường thì nhận được điện thoại của Hướng Diêu, Hướng Diêu như sắp chết vậy, có thở ra nhưng lại không có hít vào, vừa nghe đã biết đã chịu phải tra tấn tinh thần vô cùng nghiêm trọng, có chút yếu ớt nói: “Cosplay là cái gì?”

“Là cái gì?” Lục Ngọc Thương hỏi ngược lại: “Bây giờ em còn đang cầm sữa trên tay, không có thời gian tra tư liệu.”

Hướng Diêu nói: “Là sữa có hàm lượng canxi cao dành cho người già đúng không, mua cho ba nuôi của cậu sao?”

Lục Ngọc Thương: “?”

“Chị đã biết rồi, cậu giấu chị giấu cũng kỹ lắm, cho nên cậu em trai sân bay kia thật ra là bạn trai cậu, hai người còn chơi trò cosplay nữa, cậu là con trai, câu ta là ba nuôi của cậu, thích kí©h thí©ɧ đúng không?” Hướng Diêu sắp sụp đổ rồi: “Tại sao cậu không nói với chị, đợi chút, có điện thoại gọi đến, đệt, phóng viên của Quảng Mai, chị đi nghe một chút.”

Trước khi Hướng Diêu cúp máy còn quá khích hét lên: “Cậu suy nghĩ lại cho chị!”

Lục Ngọc Thương bị cô nói đến nỗi ù hết cả đầu, đặt sữa xuống đất, cúi đầu mở weibo, tất nhiên là nhìn thấy đoạn video ngắn ở chỗ tin nóng rồi.

Đoạn video không dài, tầm hai ba phút, người quay lén chắc là vẫn luôn âm thầm theo sau họ, nên lấy ra đoạn video đặc sắc nhất những cũng trấn động nhất, vì vậy khi Giang Hạc Thâm ấn vào video, trên màn hình đều là cậu nói đó của Mục Thanh, Thương Thương con gọi ba là ba nuôi đi mà, nói rất hào hứng, đặc biệt cay, làm người ta rơi nước mắt.

Lục Ngọc Thương phát lại hai lần, lần đầu tiên nghe thì vẫn chưa cảm giác được gì, lần thứ hai chỉ cảm thấy khi Mục Thanh nói câu này giống như đang làm nũng vậy, giọng nói của thiếu niên vốn dĩ đã rõ ràng mềm mại rồi, lại bị cậu vô thức kéo dài, nghe giống như giữa họ có một mối quan hệ kỳ lạ nào đó vậy, Lục Ngọc Thương lại nghe mình nói, anh lạnh lùng nói, không được.

Tại sao lại cảm thấy như đang cưng chiều vậy?

Lục Ngọc Thương cầm điện thoại đứng ở ngã tư chìm vào một cảm xúc hoang mang không thể nói lên lời, lúc này Mục Thanh cầm lấy điện thoại của anh, cũng nhấp vào video đó.

Đến lần thứ ba, Lục Ngọc Thương cảm thấy mình có chút không chịu nổi, nhanh chóng giật lấy điện thoại tắt đi, anh đứng bên đường không động đậy, Mục Thanh cẩn thận dùng ngón tay chọc vào eo anh: “Sao vậy?”

Trực giác mách bảo cậu mình gây họa rồi, bầu không khí lúc đó rất tốt, Lục Ngọc Thương và cậu cùng đi mua sữa, cậu vui vẻ chạy đến khu vực bán sữa, thấy loại sữa thứ hai ở bên trong đang giảm một nửa, vì vậy cầm lấy hai hộp to, khi đi còn cảm thấy mình thật biết lo chuyện gia đình, nhất thời tràn đầy tự tin, trong đầu lại có ý niệm muốn Lục Ngọc Thương gọi mình là ba nuôi, nên cũng thuận miệng nói ra một câu.

Nói ra thì từ lúc gặp mặt đến giờ, Lục Ngọc Thương vẫn chưa gọi cậu là ba nuôi, rất khó chịu, Mục Thanh biết mình bị người khác ghét bỏ, nhưng cậu cũng không còn cách nào khác, trách thì trách cậu sinh ra là một cây đào, còn là một yêu tinh, không tiền không thế chỉ có một thân pháp lực, nhưng trước đó trèo tường còn bị ngã, thật ra cậu chẳng có gì để lấy ra cả.

Còn không bằng lão ca nhỏ, lão ca nhỏ Lục Chấn Đông bây giờ đã là người giàu nhất ở đây rồi, nhà xe đều là do anh ấy mua, không ngờ cái người gầy gò lúc đó, lại ra ngoài làm ăn thuận lợi như vậy.

Suy nghĩ của Mục Thanh giống như vạn vật vỡ òa vậy, bắt đầu lan truyền từ mọi hướng, tinh thần cũng có chút tủi thân, sau đó dứt khoát quỳ trên đất không đi nữa.

“Này.” Lục Ngọc Thương đá vào giày cậu: “Đi thôi.”

“Có phải ba đã hại con rồi không?”

“Không có, chỉ là có người lén quay video tôi và cậu đi mua sữa thôi, có chút hiểu nhầm, nghề nghiệp của tôi tương đối đặc biệt, cho nên xảy ra chút phiền phức.” Khi Lục Ngọc Thương đang phiền lòng còn phải dỗ Mục Thanh: “Đứng dậy đi đứng dậy đi, về nhà uống sữa.”

Mục Thanh đứng dậy, bướng bỉnh xách sữa đi về phía trước, cậu hoàn toàn không dám để Lục Ngọc Thương xách đồ nữa, đã khiến người ta đau đầu rồi, khi sắp vào cửa cậu đột nhiên đứng lại, quay đầu hỏi Lục Ngọc Thương: “Ai quay video chúng ta?”

“Không biết là ai.” Lục Ngọc Thương nói nửa chừng, sau khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cậu thì cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?”

“Ba phải đánh chết tên đó.” Mục Thanh nói xong thì cúi đầu ỉu xìu nói: “Không biết là ai thì bỏ đi.”

Lục Ngọc Thương cảm thấy Mục Thanh như vậy có chút nguy hiểm, anh không biết có phải yêu quái nào cũng đều theo chiều hướng bạo lực như vậy không, nhưng anh biết Mục Thanh là một yêu tinh có tính tình nóng nảy, mặc dù bề ngoài dễ đánh lừa người khác, nhưng thật ra lại vừa nóng nảy vừa cứng đầu, anh cảm thấy nếu như mình đã đưa Mục Thanh đến thành phố, vậy phải có trách nhiệm giáo dục cậu, nên nói: “Không được bạo lực, có thể dùng những phương pháp khác giải quyết thì không được động tay.”

“Có thể dùng chân không?” Mục Thanh hỏi anh.

Lục Ngọc Thương khụ một tiếng, có lẽ là anh bị câu hỏi của Mục Thanh làm cho ngẩn ra rồi, sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên có người hỏi loại câu ngu ngốc này, Lục Ngọc Thương không dám tin: “Cậu nghiêm túc sao?”

“Đúng vậy.”

Trông cậu thật sự rất nghiêm túc, Lục Ngọc Thương cố gắng tự nhủ với mình rằng đây chỉ là một cây đào yêu mới hóa hình được mấy tháng thôi, cậu không hiểu quy tắc thế giới này, vì vậy cố gắng nghiêm mặt nói: “Chân cũng không được, đầu cũng không được, mông cũng không được, bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể cũng đều không được.”

Cuối cùng Lục Ngọc Thương bổ sung thêm: “Cây của cậu cũng không được, quả đào cũng không được.”

“Được rồi.” Mục Thanh thất vọng tổng kết: “Cố gắng không đánh nhau không tức giận, ba biết rồi, cảm ơn Thương Thương.”

Lục Ngọc Thương có chút xấu hổ: “Cảm ơn cái gì chứ, cũng rất có lễ nghĩa đấy.”

Mục Thanh chớp mắt nhìn anh, Lục Ngọc Thương đẩy cậu vào cửa: “Đi đi, đi vào đi.”

Ba mươi phút sau Hướng Diêu lại gọi lại, khiến Lục Ngọc Thương kể lại rõ ràng chuyện của Mục Thanh, Lục Ngọc Thương tùy ý tìm một lý do lấy lệ cho qua, nhưng thề rằng mình tuyệt đối không yêu đương, cũng không có cosplay ba nuôi với con, bệnh nhân với y tá gì đó.

Anh thật sự phục bộ não của cư dân mạng, trong hơn ba mươi phút vừa rồi, anh vừa lên weibo đọc một số đồng nhân mới đăng liên quan đến mình, tất cả cốt chuyện đều như kiểu anh là một chiến sĩ, đối phương là cậu chủ nhỏ được anh cứu, đúng là “mất hết tính người”, khiến anh trợn mắt há miệng, quan trọng là lời văn còn rất hay, khiến người ta không nhịn được xúc động, Lục Ngọc Thương chính là vừa ghét vừa thích.

Muốn đoản mệnh.

Hướng Diêu nói: “Vậy cậu đưa cậu ta đến cho chị xem.” Rõ ràng là cô không tin.

Khi Lục Ngọc Thương đang muốn nói Mục Thanh không tiện, nâng mắt lên thì nhìn thấy vết sẹo vừa ngã trên trán cậu, làn da trắng nõn xuất hiện một vết sẹo như vậy, rõ ràng có chút đáng sợ, anh nói với Hướng Diêu: “Ngày mai chị đến đây đi, nhân tiện mua giúp em ít thuốc mơ bôi vết thương, bây giờ em không tiện ra ngoài, sợ gặp phải bọn săn ảnh.”

Khi Mục Thanh mυ"ŧ xong hộp sữa thứ hai, cuối cùng Lục Ngọc Thương cũng cúp điện thoại, dẫn cậu đi tham quan phòng.

Đây là một căn biệt ở khu tương đối hẻo lánh, trên dưới ba tầng, có tổng cộng hơn mười căn phòng, rộng rãi sáng sủa, Lục Ngọc Thương quyết tâm không muốn ở chung một phòng với Mục Thanh, vì vậy anh sắp xếp cho cậu một căn phòng bên cạnh phòng mình, chăn đệm đều là do người giúp việc mới thay, Mục Thanh ngửi ngửi, ghét bỏ nhíu mày.

Sau khi tham quan xong, Lục Ngọc Thương bảo cậu ra ngoài đi dạo một chút, làm quen cảnh vật xung quanh, ở phương diện này Mục Thanh nghe theo ý kiến của Lục Ngọc Thương vô điều kiện, vứt rác xong cậu bắt đầu đi dạo quanh biệt thự.

Đây chính là một khu biệt thự, có diện tích rất lớn, xung quanh có đầy đủ các thiết bị công cộng, lúc này đang hoàng hôn, ráng đỏ cuối chân trời đậm đến nỗi có thế thấm một mảng đỏ rực, phía trước chính là quảng trường để các ông bà già nhảy múa, trong tay mỗi người đều có một cây quạt lớn màu hồng, bước chân rất đều, vừa nhảy múa lại vừa nhắm mắt.

Mắt Mục Thanh rất tinh, nhìn họ đang đắm chìm trong vũ điệu, nhắm mắt hưởng thụ vui vẻ, nhìn vô cùng thoải mái, Mục Thanh đứng ở bên ngoài một lúc, lòng hiếu kỳ khiến cậu chậm rãi bước tới.

Mấy ngày nay cuối cùng Lưu Huyền Thông cũng xuất viện rồi, vốn dĩ cũng không bị thương gì, nhưng bộ phận lại có đãi ngộ rất tốt, cứ muốn cậu ta phải đi kiểm tra tai nạn lao động, lại ép cậu ta phải ở lại vài ngày để kiểm tra, nếu không sẽ có di chứng, kết quả tất nhiên là không có rồi, cậu ta dồi dào sức sống xuất viện, bên cạnh có mấy sư huynh và một đám nhân viên ở bộ phận đặc biệt, đều là bạn bè của cậu ta, một nhóm người hồ hởi đưa cậu ta trở về biệt thự.

Cậu ta dẫn đầu, khi đi về phía trước có thể nghe thấy tiếng nhạc rung trời, Lưu Huyền Thông thấy vậy thì không ngạc nhiên, khi định đi qua thì nghe thấy sư huynh ở bên cạnh nói: “Phía trước có yêu khí rất nặng.”

Lưu Huyền Thông nhìn qua, ngoan ngoãn.

Mục Thanh đây mà?

Cậu ta nhìn kỹ lại, là Mục Thanh không sai, chỉ thấy người này không biết mượn ai được một chiếc quạt đỏ, cùng tay cùng chân học múa với người ta, chỉ là động tác có chút kỳ quái, hơn nữa một cậu nhóc lẫn trong một đám cô bác, nhìn thế nào cũng thấy kỳ kỳ.

Lưu Huyền Thông vừa nhìn thấy Mục Thanh, thì cảm thấy mông mình bắt đầu đau nhói, hôm đó Mục Thanh đánh cậu ta một trận, đánh cậu ta giống ếch nhảy vậy, đập cậu ta xuống đất mấy lần, mông cũng nở hoa luôn.

Lúc này, cậu ta lại thấy một người đàn ông khác đeo khẩu trang đi từ xa đến, mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng thân hình khiến người ta khen ngợi, anh đi đến bên cạnh Mục Thanh, kéo cánh tay Mục Thanh từ từ đi về.

“Đuổi theo, đuổi theo đi.” Lưu Huyền Thông cậy mình nhiều người thế đông lại có sư huynh ở bên cạnh, hô hào anh em cùng đi trả thù cho mình.

----

Hết Chương 9