Chương 8

Sau một hồi vật lộn, cuối cùng Mục Thanh cũng về nhà với Lục Ngọc Thương.

Chiếc xe này vẫn là xe thể thao, Mục Thanh không biết rõ giá cả, nhưng trông rất đắt, cũng rất đẹp, Lục Ngọc Thương hạ mui xe xuống, gió đêm thổi qua mặt họ, Mục Thanh phải nói lớn đối phương mới nghe thấy rõ, Lục Ngọc Thương rất nghiêm túc lái xe, Mục Thanh cũng không dám làm phiền anh.

Chính là, chính là rất câu nệ, sau khi Mục Thanh lên xe thì bắt đầu câu nệ, cậu giống như một ông lão, ngồi trong xe của con cháu, hai tay buông thõng trên đùi, mắt không chuyển nhìn thẳng về phía trước, thẳng lưng, nín thở thay anh chú ý đường xá.

Sau đó cậu nói: “Phía trước có người, dừng lại dừng lại.”

Cách năm mét có người.

Sau đó lại nói: “Cẩn thận cẩn thận, đứng lái xuống hồ, ba không biết bơi.”

Con đường này rộng ba mét, là đường chính, Lục Ngọc Thương biết bơi, còn biết làm ép tim và hô hấp nhân tạo, chỉ là chưa từng trải qua thực tiễn mà thôi, lúc này anh rất muốn lái xe xuống hồ, để ba nuôi nhỏ này của anh ngâm trong nước, tỉnh táo một chút, để đầu óc cậu nảy mầm.

Cuối cùng Mục Thanh buồn như đưa đám: “Xin lỗi.”

Lục Ngọc Thương không nói gì, cuối cùng bất đắc dĩ nở nụ cười: “Không sao.”

Nửa đầu hành trình vô cùng khó khăn, đến nửa đường sau cuối cùng cũng thuận lợi không ít, bởi vì vừa rồi Mục Thanh mới bị thương ở đầu, nửa đường bị gió thổi mơ hồ, nên nhắm mắt lại ngủ mất. Ngủ đến nỗi nghiêng ngả khắp nơi, hai tay nâng lên ở hai bên đầu, miệng hé mở thở nhẹ, Lục Ngọc Thương thấy cậu ngủ rất say, không nhịn được quay qua nhìn cậu, cái nhìn này khiến anh thấy Mục Thanh bịch một tiếng, trượt khỏi chỗ ngồi, ngồi bệt xuống đất.

Quan trọng là vẫn chưa tỉnh lại, trong không gian chật chội này, dùng tư thế vô cùng vặn vẹo ngủ tiếp.

Lục Ngọc Thương phanh gấp, cơ thể Mục Thanh lại lao về phía trước, trán đúng lúc chạm vào đầu xe, đau đến nỗi cậu hô lên ai ya một tiếng, sau đó lau mắt mắng: “Ai vậy, còn chưa dậy, ầm ĩ cái gì chứ.”

Khi Mục Thanh còn muốn mắng thêm vài câu nữa, giọng nói đột nhiên dừng lại, cậu nhớ đến bây giờ người lái xe chính là con trai ngoan của mình, những lời đó không thể nói ra được, Lục Ngọc Thương kéo cậu lên ấn xuống chỗ ngồi, nói với cậu: “Tôi quên không nhắc cậu, nhớ thắt dây an toàn.” Mục Thanh không biết thắt, thật ra rất đơn giản, nhưng cậu chính là không biết, Lục Ngọc Thương cúi người thắt giúp cậu, khuỷu tay chạm vào bụng nhỏ mềm mại, nửa dựa vào người cậu, kéo dây an toàn, dùng sức kéo mạnh.

“Ngứa.” Mục Thanh không nhịn được cười khúc khích: “Ngứa bụng.”

Lục Ngọc Thương nói cậu nhịn một chút, Mục Thanh trả lời được, cậu cụp mắt nhìn Lục Ngọc Thương cách cậu rất gần, mùi hương giống như chân gà rán và hamburger mê hoặc người khác vậy, khi anh sắp ngồi dậy, Mục Thanh đột nhiên giơ tay ra sờ đầu anh.

Lục Ngọc Thương cứng đờ không động đậy, Mục Thanh cẩn thận sờ vài cái, cảm thấy có chút mềm mại, cảm giác tay rất tốt, cậu rất muốn ôm mặt Lục Ngọc Thương hôn mấy cái biểu đạt tình cảm, nhưng một thứ cảnh cáo gọi là cẩn thận khiến vị cha già này không manh động, Mục Thanh sờ xong thì thu tay lại, Lục Ngọc Thương cũng thuận thể ngồi dậy.

Mặt anh có chút đen, không nói lời nào bắt đầu lái xe, Mục Thanh cảm thấy bầu không khí không đúng, cẩn thận hỏi anh: “Thương Thương, con sao vậy?”

Mục Thanh còn không biết hành vi này của cậu gọi là tiểu trên đầu hổ và sờ mông hổ, thế nào đi nữa cũng đều khiến hổ phải thể hiện uy quyền, Lục Ngọc Thương nhìn cậu, mím môi không nói gì.

Khi bầu không khí đang ngượng ngùng, Hướng Diêu gọi điện thoại đến, sau khi Mục Thanh nghe thì đưa điện thoại đến bên tai Lục Ngọc Thương, nghe họ nói chuyện.

Hướng Diêu nói: “Đã về chưa?”

Lục Ngọc Thương ừ một tiếng, sau đó lại nghe Hướng Diêu nói: “Chuyện kim ốc tàng kiều, khi trở về cậu lên weibo giải thích một chút, hiện tại cư dân mạng quá nhiều chất xám rồi, cậu đang trên đà phát triển, đứng để xảy ra những scandal như vậy.”

Lục Ngọc Thương lại nói ừ, Hướng Diêu không quen với việc đột nhiên anh lại tiếc chữ như vàng như vậy, thận trọng hỏi: “Không có ‘kiều’ gì đúng không.”

“Không có, em đang lái xe, sắp đến rồi.” Cuối cùng cũng nhiều hơn một câu.

Ngay khi Hướng Diêu đang hài lòng muốn cúp máy, đột nhiên nghe thấy bên phía em họ có một giọng nói: “Thương Thương dừng xe một chút, ba muốn đến chỗ đó mua chút sữa.”

“Trong nhà có sửa, về sẽ đưa cho cậu.”

“Ba muốn mua một chút sữa có hàm lượng canxi cao cho người già, nhất định là con không có đâu.” Mục Thanh sờ cằm nói: “Ba muốn bổ sung thêm canxi, họ nói những người giống như ba cần phải bổ sung thêm canxi.”

Hướng Diêu: “?”

Khi cô ấy đang chuẩn bị nín thở nghe ngóng, thì bên kia đột nhiên cúp máy, hay lắm thằng nhóc này, Hướng Diêu lập tức nổi giận, lẽ nào thật sự có ‘kiều’ rồi sao, biết biết ngay mà, còn là nam nữa.

Bao nhiêu năm nay, gia đình họ vẫn không biết xu hướng tìиɧ ɖu͙© của Lục Ngọc Thương, đều có một vài manh mối để suy đoán, có người nói Lục Ngọc Thương thích đàn ông, dù sao Lục Ngọc Thương luôn thích mua một số báo đặc biệt có trang bìa là đàn ông. Có người nói thật ra Tiểu Thương thích con gái, còn có người chắc chắn Lục Ngọc Thương thích cả nam lẫn nữ, là người song tính, tóm lại không ai thuyết phục được ai, nhưng họ lại không dám hỏi trực tiếp, sợ đột nhiên kí©h thí©ɧ tâm hồn của đứa trẻ nhạy cảm này.

Đó là chuyện thời thiếu niên, đợi sau khi Lục Ngọc Thương lớn rồi, khi họ lại hỏi thì phát hiện đã không thể cạy miệng cậu được nữa, cũng không thấy cậu đi tìm đối tượng, nói là không vội, cậu không vội nhưng những người khác đã vội lắn rồi, ngày nào cũng lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của cậu.

Kết quả hóa quá đã sớm có người yêu rồi.

Hướng Diêu cảm thấy mình giống như vừa nghe thấy điều gì đó phi thường vây, nhất thời muốn gọi điện thoại cho chú dì mình, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại, ngồi trên ghế sô pha bắt đầu chỉnh lại quan hệ weibo của Lục Ngọc Thương.

Đắng sau là một chuyện, trên bề mặt lại là một chuyện khác, phải xoa dịu fans, phải thâm nhập vào sâu nội bộ fans để xoa dịu bốn phương, kịp thời nghĩ xong các đối sách công chúng, Hướng Diêu cảm thấy mình vô cùng bận rộn, khi cô chỉnh lý được một nửa, điện thoại vang lên từng hồi chuông, một lượng lớn tin tức tràn vào wechat của cô, khiến cô ngẩn ra.

“Đại diện Hướng, cô thấy thế nào về hành vi cosplay của anh Lục?”

“Lão Hướng, Lục Ngọc Thương thật sự có bạn trai rồi sao, hai người còn chơi kiểu đóng kịch phân vai sao?”

“A Hướng, tớ thất tình rồi, hận mình không phải là đàn ông, cậu nói xem bây giờ tớ sang Thái Lan phẫu thuật chuyển giới còn có ích gì không?”

Hướng Diêu không còn gì lưu luyến trả lời bạn thân rằng không có tác dụng đâu trước, sau đó tiếp tục không còn gì lưu luyến lên weibo xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Bạn trai của Lục Ngọc Thương.

Ba của Lục Ngọc Thương.

Hai từ khóa này giống như em bé sinh liền với nhau vậy, Hướng Diêu liều mạng muốn dùng oán niệm để tách chúng ra những không có cách nào, trò gì vậy, cô thật sự hoang mang, nhấp vào từ khóa rồi đi xem thực tế weibo.

Kèm theo đó là một video ngắn 360 độ không góc chết.

Weibo, sập rồi.

Hướng Diêu, khóc rồi.

—————————————–

Hết Chương 8