Chương 8: Bị đoạt đi đàn ông.

Ngụy Lan vỗ vỗ tay, vẫn là phong cách không có nửa câu vô nghĩa: "Nếu các cô đã tới rồi, vậy bắt đầu đi, ai lên trước? "

Trần Tinh Tinh không lên tiếng. Trong lúc còn chưa rõ tiêu chuẩn chọn người của Dạ Hoa Thiên Thụ, người đầu tiên thi trước rất dễ trở thành vật hi sinh, cô ta đương nhiên không chịu thi trước.

Dư Thù một bên ở trong lòng khinh bỉ cô ta, một bên nói: "Tôi trước. "

Hai phân đoạn Ngụy Lan chọn đều là cảnh tình cảm. Dư Thù đem bất an trong lòng đè xuống, toàn tâm toàn ý tập trung vào cốt truyện. Cô cảm thấy biểu hiện của mình coi như tạm được, nhưng Trần Tinh Tinh biểu diễn rõ ràng càng thuận lợi cùng tự nhiên hơn, phối hợp với Dạ Hoa Thiên Thụ cũng ăn ý hơn một chút. Vốn tưởng rằng không còn hy vọng, ai ngờ Ngụy Lan cùng Dạ Hoa Thiên Thụ thương lượng trong chốc lát, lại tuyên bố cô được chọn làm nữ chính.

Trần Tinh Tinh quả thực không thể tin được, cô ta cảm thấy mình phát huy vô cùng hoàn mỹ, ngược lại Dư Thù có đoạn còn bị ấp úng, tại sao cuối cùng nữ chính lại rơi vào tay Dư Thù?

Cô ta nhìn về phía Dạ Hoa Thiên Thụ, người này ôn hòa nhìn lại: "Đây là phim ngôn tình, sự hiểu biết của cô về tình cảm của nữ chính còn chưa đủ, có lẽ nên tìm một người thích hợp, trải nghiệm cảm giác yêu đương một chút. "

Giọng nói của anh đều rất dịu dàng, giống như là thầy giáo đang kiên nhẫn hướng dẫn học sinh, hoặc là anh cả đang dỗ dành đứa em gái tùy hứng. Đổi lại là trước kia, có thể được Dạ Hoa Thiên Thụ trực tiếp chỉ đạo, là chuyện vinh hạnh cỡ nào, nhưng lúc này Trần Tinh Tinh một chút cũng không cao hứng nổi.

Dạ Hoa Thiên Thụ vừa mới tới công ty, không rõ việc hai người phụ nữ đang đối chọi gay gắt, lời này chỉ là đơn thuần chỉ điểm, nhưng đặt ở giữa Trần Tinh Tinh và Dư Thù, đó chính là việc Trần Tinh Tinh bị đoạt đi đàn ông, còn bị cướp đi vai nữ chính, tình trường - công việc đôi bên không được như ý. Chưa kể đế việc, cô ta vì đảm bảo, nên sớm dùng quan hệ thân thích xa không thể xa hơn nữa cùng Dạ Hoa Thiên Thụ làm quen.

Cô ta không khỏi có chút nghi ngờ, mấy ngày nay Dạ Hoa Thiên Thụ "bình dị gần gũi" chỉ là đang qua loa lấy lệ với mình.

Tuy nhiên, việc đã đến nước này, kết quả không thể thay đổi. Bởi vì Ngụy Lan, ở một phương diện nào đó mà nói, có chút máu lạnh vô tình. Cũng không phải nói trong mắt cô ấy chỉ có lợi ích, trên thực tế, bên ngoài cô vẫn rất che chở nhân viên của mình, nhưng trong nội bộ, cô từ trước đến nay đều rất nghiêm khắc, đối với kẻ thua cuộc chưa bao giờ có nửa điểm đồng tình.

Trần Tinh Tinh dùng toàn bộ khí lực, cuối cùng cũng duy trì được dáng vẻ phong độ, "không quan tâm hơn thua" rời khỏi phòng làm việc của Ngụy Lan.

Chờ cô ta rời đi, Ngụy Lan nói với Dư Thù: "Đoàn làm phim đã chuẩn bị xong hết rồi, ngày mai chính thức khai máy, đoạn thời gian dài tiếp theo, em đều phải hợp tác với Dạ lão sư, hy vọng hai người phối hợp vui vẻ. "

"Vâng, Lan tỷ." Dư Thù nói xong, đưa tay về phía Dạ Hoa Thiên Thụ: "Dạ lão sư, xin chỉ giáo nhiều hơn. "

Dạ Hoa Thiên Thụ mỉm cười bắt tay cô: "Cô rất có năng khiếu, cố gắng lên. "

Thật sự là một tiền bối vô cùng ôn hòa.

Ngụy Lan lại dặn dò một ít việc, liền phất tay bảo cô rời đi. Dư Thù trở lại văn phòng, đóng cửa lại, ý cười trên mặt rốt cuộc không che giấu được. Tuy rằng trước đó cô cũng từng phối diễn qua mấy bộ anime, nhưng cũng không cùng đẳng cấp với 《 gột rửa 》, đây chính là IP nổi tiếng nhất mấy năm gần đây!

Cô cố gắng kiềm nén tâm tình kích động, cầm điện thoại lên gửi cho Kiều Tấn Uyên một tin nhắn wechat: Tấn Uyên, tôi có tin tốt muốn nói cho anh biết.

Sau đó cô buông điện thoại xuống, bắt đầu suy nghĩ kịch bản, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn WeChat một cái.

Cho đến khi tan làm không có bất kỳ hồi âm nào.

Trái tim cô dần dần lạnh xuống, nhưng lại tự an ủi mình, không sao, Kiều Tấn Uyên có thể là quá bận rộn không xem WeChat, hơn nữa anh cũng rất ít nhắn tin, hầu hết đều là gọi điện thoại. Cô như thường ngày tan làm, về nhà nấu cơm, nhưng đồ ăn đã nguội, Kiều Tấn Uyên vẫn chưa về.

Cô do dự gọi điện cho anh, đầu kia rất nhanh truyền đến giọng nói của Kiều Tấn Uyên: "" A lô? "

Cô còn chưa mở miệng, bên cạnh đã có người hô: "Kiều Đổng, kiểu phân tử của XXX có vấn đề! "

XXX là cái gì, Dư Thù không hiểu, tuy rằng cha mẹ cô đều là chuyên gia về y sinh học, nhưng bản thân cô không phải là chuyên gia.

Chỉ nghe Kiều Tấn Uyên nói: "Không thể nào, phân tích lại mô phỏng! "

Ngữ khí của anh mơ hồ mang theo vài phần tức giận, nghiên cứu viên bên kia kinh sợ đáp: "Vâng, tôi lập tức làm lại. "

Lúc này Kiều Tấn Uyên mới hỏi Dư Thù: "Có chuyện gì vậy? "

Dư Thù thiếu chút nữa quên lời, cũng may kịp thời phục hồi tinh thần lại, lắp bắp nói: "Vâng. Là chuyện công việc của em, hôm nay em nhận nữ chính của một bộ phim truyền hình phát thanh, bộ phim này —— "

Kiều Tấn Uyên ngắt lời cô: "Công việc không cần phải nói với tôi, em tự quyết định là được. Còn gì nữa không? "

Dư Thù giống như bị một chậu nước lạnh giội xuống, tất cả hưng phấn cùng nhiệt huyết nhất thời hóa thành hư không.

Kiều Tấn Uyên không nghe thấy trả lời, lặp đi lặp lại: "Còn gì nữa không?"

Dư Thù đã nói một lần cũng không muốn nhiều lời: "Không có. "

Kiều Tấn Uyên: "Vậy cúp máy thôi. "

Cuộc gọi kết thúc, cô nhìn thức ăn đầy bàn dựa theo khẩu vị của Kiều Tấn Uyên mà nấu, một chút khẩu vị cũng không có. Ngồi đơ người một lúc, giận dỗi đổ toàn bộ thức ăn vào thùng rác, trực tiếp rửa mặt đi ngủ.

Đương nhiên là không ngủ được, cô một mình nằm trên chiếc giường lớn, đột nhiên có chút nhớ Kiều Húc.

Mười năm trước, cha mẹ cô đã gặp nạn trong một tai nạn, Kiều Tấn Uyên đón cô về nhà. Kiều Tấn Uyên không phải là phú nhị đại từ nhỏ sống an nhàn sung sướиɠ, lớn lên kế thừa gia nghiệp, sự nghiệp của anh tất cả đều là một tay tự dốc sức mà ra. Năm đó, anh vừa tốt nghiệp thạc sĩ, bắt đầu khởi nghiệp, mỗi ngày đều bận rộn đến tối tăm mặt mũi. Dưới tình trạng này, cho dù bản thân anh là một người kiên nhẫn mười phần, cũng không có thời gian cùng tinh lực để chiếu cố cô và Kiều Húc. Anh chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu vật chất cơ bản của bọn họ —— Dư Thù muốn vận dụng di sản của cha mẹ, nhưng anh không đồng ý, hơn nữa còn dành thời gian kiểm tra thành tích học tập của bọn họ, về phần hàng ngày bầu bạn gì đó, đều không tồn tại.

Cô là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu của cha mẹ, đột nhiên mất đi cha mẹ, tâm tình có thể tưởng tượng được. Những ngày gian nan nhất, chỉ có Kiều Húc ở bên cạnh. Kiều gia ngoại trừ hai chú cháu bọn họ, đã không còn ai khác, nhưng Kiều Húc là người sống vô tư, trên mặt luôn mang theo nụ cười, vừa tươi sáng vừa ấm áp. Hai người cùng nhau đi học, tan học, làm bài tập về nhà, khi đó cô luôn bị gặp ác mộng, trong nhà không có người lớn, Kiều Húc liền chủ động gánh vác công việc mỗi đêm canh giữ trước giường cô, chờ đến khi cô ngủ thϊếp đi, mới lặng lẽ rời đi.

Theo quan hệ pháp lý mà nói, một người là thím một người là cháu trai, nhưng tình cảm lại giống như anh em —— mặc dù Kiều Húc nhỏ hơn cô một tháng, nhưng càng giống như là anh trai chăm sóc cô.

Cô nhìn đồng hồ, ở Mỹ hiện tại là buổi sáng. Kiều Húc có thói quen dậy sớm, khẳng định đã rời giường, cô gần như theo bản năng gọi điện cho Kiều Húc, lại lập tức kết thúc cuộc gọi đi. Cô không thể mỗi lần có việc đều tìm anh ấy, loại bản năng ỷ lại này nhất định phải ngăn chặn. Dù sao hiện tại đã không giống như lúc trước bọn họ nương tựa lẫn nhau, anh cũng sẽ có bạn gái, sẽ kết hôn, bọn họ quá thân cận không tốt.

Thật hoài niệm khoảng thời gian đó, Kiều Húc nếu là cháu gái, mà không phải cháu trai thì tốt rồi.

Cô tắt đèn, ép buộc mình phải nhắm mắt lại.

Mà lúc này, trong phòng thí nghiệm, Lục Thiên Thanh nói với Kiều Tấn Uyên: "Hôm nay làm việc tới đây thôi, đã muộn rồi, mọi người cũng cần nghỉ ngơi. "

Kiều Tấn Uyên nhìn những người khác trong phòng, mệt mỏi phất phất tay: "Tất cả đều tan tầm đi. "

Các nghiên cứu viên bị số liệu thí nghiệm tra tấn cả ngày, nghe vậy như được ân xá, vội vàng thu dọn đồ đạc, dùng tốc độ nhanh nhất lăn ra khỏi tầm mắt của ông chủ. Lục Thiên Thanh nói, "Đi, đi ăn cơm. "

Kiều Tấn Uyên xua tay: "Anh đi ăn, tôi sẽ xem lại. Nói xong liền ngồi vào trước máy tính, bị Lục Thiên Thanh lôi dậy: "Tấn Uyên, hôm nay tâm tình cậu không đúng, đi ăn cơm trước, những chuyện khác nói sau. "

Kiều Tấn Uyên cố chấp nói: "Tôi kiểm tra lại một chút, khẳng định đã bỏ sót chi tiết nào đó, nếu không, không thể không thành công. "

Lục Thiên Thanh một tay chống lên bàn, ngăn cản anh mở máy tính, vừa nói: "Cậu có nghĩ tới, có lẽ chính là vấn đề phân tử không? "

"Không có khả năng." Kiều Tấn Uyên lập tức phủ định, "Kiểu phân tử kia do chính thầy lưu lại, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm. "

Khi anh đề cập đến "thầy", đôi mắt của anh lấp lánh ánh sáng gần như cuồng nhiệt.

Lục Thiên Thanh nói, "Cậu bình tĩnh một chút. Giáo sư Dư cũng không phải thánh nhân, sai lầm không phải là chuyện bình thường của con người sao? Cậu không thể chỉ vì ông ấy không còn nữa, mà biến ông trở thành thần thoại. "

"Năm đó ông và đoàn đội của ông đã cân nhắc qua vô số lần, không có khả năng có vấn đề." Kiều Tấn Uyên vẫn như cũ khăng khắng, "Phải kiểm tra lại các bước thực hiện trước. "

Lục Thiên Thanh nghe giọng điệu của anh, biết nhất thời không cách nào thuyết phục, chỉ đành nói: "Vậy cũng phải ăn cơm trước. "

Kiều Tấn Uyên thấy anh ta chặn máy tính lại, thái độ rất kiên quyết, tinh thần bỗng nhiên buông lỏng xuống, qua hồi lâu mới nói: "Đi thôi. "

Hai người sóng vai đi ra khỏi phòng thí nghiệm, Lục Thiên Thanh hỏi: "Muốn ăn ở đâu? "

Kiều Tấn Uyên thuận miệng nói: "Đi Đại Bài Đương đi. "

Hai người cởi âu phục ra, đi xuống nhà hàng lớn gần đó. Lục Thiên Thanh vừa đi, vừa tháo cà vạt, lại cởi bỏ hai cúc áo, dáng vẻ lãng tử phóng khoáng, mà Kiều Tấn Uyên thì vẫn như cũ ăn mặc tỉ mỉ, không qua loa, bộ dạng kia bất cứ lúc nào cũng có thể lên bàn đàm phán.

Lục Thiên Thanh chậc chậc hai tiếng, Kiều Tấn Uyên còn nghĩ đến chuyện số liệu thí nghiệm, không có tâm tư để ý tới anh.

Đến Đại Bài Đương, Lục Thiên Thanh chủ động gọi món, lại gọi thêm một ít thịt nướng. Gọi xong, anh đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ đang định rời đi, Kiều Tấn Uyên bỗng nhiên nói: "Có Tương Tiểu Bài không? Lấy một phần. "

Phục vụ sửng sốt, nói, "Không có."

Kiều Tấn Uyên đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nói: "Không có thì thôi. "

Nhân viên phục vụ thấy thần sắc anh cổ quái, nhất thời không hiểu "Tương Tiểu Bài" là cái gì, mang theo hồ nghi rời đi.

Lục Thiên Thanh vừa dùng nước nóng rửa chén, vừa nói: "Thời gian trôi qua thật nhanh a, tiểu cô nương năm đó, chớp mắt đã trở thành đại mỹ nhân, cũng không biết ngày nào đó có bay đi hay không. "

Năm đó, Kiều Tấn Uyên vừa bắt đầu khởi nghiệp, không có thời gian lại không có tiền, cơ bản mỗi ngày đều ăn bên ngoài, tuy rằng đón Dư Thù về, nhưng căn bản không có thời gian chiếu cố cô. Hắn sợ tiểu cô nương không chịu ăn thịt, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển thân thể, vì thế mỗi lần đi ăn cơm ở nhà hàng, đều phải gọi một phần "Tương Tiểu Bài" mang về cho cô, lâu ngày cơ hồ trở thành bản năng.

Lời Lục Thiên Thanh nói, Kiều Tấn Uyên đương nhiên nghe hiểu, bất quá anh không để ý: "Dư Thù luôn hiểu chuyện. "

Lục Thiên Thanh khinh thường: "Cho nên cho cậu ỷ mạnh khi dễ người ta? "

Kiều Tấn Uyên rót một ly nước, uống hết một hơi, lúc này mới nói: "Nếu như cô ấy biết tôi đang làm gì, chắc hẳn cũng sẽ ủng hộ. "

Lục Thiên Thanh hùng hổ dọa người: "Nếu cậu cảm thấy cô ấy sẽ ủng hộ, vì sao không nói cho cô ấy biết? Cậu sợ gì vậy? Tấn Uyên, cậu không cảm thấy cậu vẫn đang cố chấp hiểu lầm cái gọi là "di chỉ" của giáo sư Dư sao? "

"Thầy, ông ấy —— "

Kiều Tấn Uyên vừa mở miệng đã bị Lục Thiên Thanh cường thế ngắt lời: "Cậu gọi giáo sư Dư là gì, thầy? Vậy Dư Thù là gì? Vĩnh viễn là tiểu sư muội sao? "

#Tác giả có lời:

Gõ chữ đến rạng sáng, sau đó đến trạm B để xem video lẩu, xiên que, lẩu chua cay, tự mình làm cho thèm ăn đến không ngủ được, ô ô.