Chương 9: "Cô về trễ như vậy, chồng cô không lo lắng sao?"

Dư Thù gặp ác mộng cả đêm, trong mơ cô vẫn luôn đuổi theo Kiều Tấn Uyên, nhưng người từ đầu đến cuối đều cách cô rất xa, không thể đuổi kịp, cũng không quay đầu lại, càng không có chuyện ngừng lại chờ cô.

Năm giờ sáng, ngoài cửa sổ âm thanh công nhân vệ sinh đang quét dọn, lúc này cô mới tỉnh lại từ trong mộng, cả người toát mồ hôi lạnh.

Màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn, nhắc nhở kiện hàng vitamin cô đặt mua online đã được gửi đến trạm ký gửi trong khu dân cư, cô có thể tự đi lấy bằng mật khẩu. Cô nhìn chằm chằm điện thoại di động thật lâu, cảm giác khủng hoảng khi cả đời cũng không thể đuổi theo được Kiều Tấn Uyên trong mơ dần dần phai nhạt, cô lại nhớ tới kế hoạch tạo người vĩ đại của mình.

Kiều Tấn Uyên bận rộn thì cứ bận rộn đi, dù sao tài sản của anh tương lai đều trở thành của con cô, cô chỉ cần ngồi hưởng thụ thành tựu là được rồi.

Cô thay quần áo, đi lấy vitamin, uống theo hướng dẫn, sau đó đi làm. Cô không thể luôn luôn tập trung vào Kiều Tấn Uyên, anh không quan tâm đến sự nghiệp của cô, thì cô nên tự mình chú ý nhiều hơn một chút. Có lẽ một ngày nào đó, khi anh quay đầu, sẽ phát hiện cô đã đứng ở vị trí kề vai với anh, không cần phải ngước lên để nhìn anh nữa.

Hôm nay là ngày khai máy 《 gột rửa 》. Ngụy Lan về việc đối nhân xử thế tương đối am hiểu, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng đối với mâu thuẫn giữa Dư Thù cùng Trần Tinh Tinh trong lòng biết rõ, cho nên lần này bố trí đoàn làm phim, ngoại trừ Dạ Hoa Thiên Thụ là đạo diễn kiêm nam chính, những người khác cơ bản đều là những người đã cùng Dư Thù hợp tác tương đối vui vẻ, ít nhất cũng không có mâu thuẫn.

Văn Phương là bạn diễn cũ của Dư Thù, đương nhiên cũng nằm trong danh sách. Đánh bại được Trần Tinh Tinh, cô so với bản thân Dư Thù còn vui mừng hơn.

Cốt truyện của bộ phim được sửa đổi một chút, về cơ bản đều dựa trên nguyên tác tiểu thuyết. Trước kia, Dư Thù đã xem qua tiểu thuyết của N, đối với cốt truyện xem như quen thuộc, hơn nữa Dạ Hoa Thiên Thụ lại biết cách dẫn dắt và phối hợp với người khác, cho nên công việc cả ngày đều rất thuận lợi.

Lúc kết thúc, Dạ Hoa Thiên Thụ nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên khai máy, không biết tôi có vinh hạnh được mời mọi người ăn tối không? "

Anh không hề có dáng vẻ kiêu ngạo như đạo diễn khác, không chỉ không mắng người, thậm chí ngay cả lời nói nặng nề cũng chưa từng nói qua, người như vậy mời khách, ai sẽ cự tuyệt đây? Văn Phương túm tay áo Dư Thù, nhỏ giọng nói: "Em cũng đi cùng đi, nên kết thân với mọi người a. "

Dư Thù tính tình không lầm lì, nhưng rất ít khi cùng đồng nghiệp đi ăn, cô luôn cảm thấy tan làm nên trực tiếp về nhà, ngộ nhỡ Kiều Tấn Uyên trở về thì sao?

Nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, cô không muốn trở về ngôi nhà trống rỗng như vậy, vì vậy cô đồng ý: "Vâng." "

Dạ Hoa Thiên Thụ sau khi trưng cầu ý kiến của mọi người, chọn một nhà hàng giá cả trung bình gần đó, một đoàn mười mấy người chậm rãi lái xe đi. Lúc sắp xếp chỗ ngồi, mọi người tự nhiên đẩy Dư Thù ngồi bên cạnh Dạ Hoa Thiên Thụ, dù sao cũng là diễn nam nữ chính mà.

Dư Thù kỳ thật không quen ngồi ăn cùng với người không thân thuộc, nhưng Dạ Hoa Thiên Thụ lại có năng khiếu giao tiếp, giống như anh trai hàng xóm, căn bản làm cho người khác không cảm thấy khoảng cách. Cô không từ chối, ngồi xuống bên cạnh anh.

Mọi người nói nói cười cười, đề tài vẫn xoay quanh Dạ Hoa Thiên Thụ. Đương nhiên, mọi người không dám đề cập đến vấn đề quá cá nhân, đều là hỏi chút sở thích linh tinh. Dạ Hoa Thiên Thụ từng câu trả lời. Khi được hỏi tại sao anh lại làm nghề này, anh cũng không giấu giếm.

"Hồi nhỏ tôi lớn lên ở nông thôn, khi đó ông nội hàng xóm có cháu gái, hàng năm đều trở về dịp nghỉ hè. Cô thường ngồi dưới gốc cây lớn, nhẹ nhàng đọc quyển truyện trong tay, điềm đạm nho nhã, xinh đẹp như một cô tiên nhỏ. Những tên nhóc trong thôn đều thích trốn trên cây nghe lén, bình thường tinh ranh ầm ĩ, lúc được nghe đọc sách lại rất an tĩnh. "Dạ Hoa Thiên Thụ bưng ly trà lên uống một ngụm, thanh âm càng thêm trầm thấp ôn nhu, "Bị tiểu cô nương hấp dẫn, những tiểu tử đó sau này đọc sách đều rất chăm chỉ. Vào thời điểm đó, tôi nghĩ thì ra âm thanh lại có sức hấp dẫn lớn như vậy, có thể ảnh hưởng đến rất nhiều người. "

Văn Phương xen vào: "Dạ lão sư, làm sao anh nghĩ là vì giọng nói của cô ấy? Nói không chừng là bởi vì người ta lớn lên xinh đẹp. Ôi, trẻ con đều trưởng thành sớm cả. "

Dạ Hoa Thiên Thụ không phủ nhận cách nói của cô ấy, cười nói: "À, vậy có lẽ chỉ có một mình tôi bị ảnh hưởng đi. "

Tất cả mọi người đều nở nụ cười, có người trêu ghẹo nói: "Sao tôi lại nghe thành chuyện tình thanh mai trúc mã nhỉ? Dạ lão sư, anh có thể kể câu chuyện của anh với cô tiên nhỏ đó không? "

Dạ Hoa Thiên Thụ lắc đầu: "Tôi và cô ấy chưa trò chuyện được câu nào. Khi đó tôi vô cùng hướng nội lại hay xấu hổ, lấy hết dũng khí ba năm mới dám đi tìm cô ấy chơi, kết quả hôm đó cô ấy cùng ông ngoại đi chợ, còn tôi lại phải cùng cha mẹ về thành phố trước khi cô ấy trở về. Sau đó, bà tôi qua đời, nên tôi không về đó nữa. "

Văn Phương hỏi: "Sau đó anh không đi tìm cô ấy sao? "

Dạ Hoa Thiên Thụ: "Không, có một số người nhớ trong lòng là tốt rồi, không cần quấy rầy. "

Mọi người đồng thời tiếc nuối thở dài.

Dạ Hoa Thiên Thụ rót thêm nước cho Dư Thù đang ngồi bên cạnh, thuận miệng nói: "Câu chuyện của tôi đã kể xong, mọi người cũng kể chuyện nghe đi. Mọi người muốn nghe chuyện của ai, chỉ điểm nào. "

Mọi người đều nói: "Dư Thù! "

Dư Thù giật mình: "Tôi. . . Tôi không có chuyện gì để kể hết. "

Có người nói: "Chỉ cần kể về chuyện tình tuyệt đẹp của cô và chồng thôi, ngày hôm đó tất cả chúng tôi đều nhìn thấy chồng cô, mặc dù chỉ thấy được gò má, nhưng vẫn đẹp trai làm cho mọi người chảy nước miếng, mau nói một chút đi."

Ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người Dư Thù. Cô đến phòng làm việc được ba năm, tính cách ôn nhu, nhã nhặn, nhưng rất ít khi có quan hệ sâu sắc với người khác, đối với chuyện trong nhà lại càng tuyệt đối không đề cập tới, tất cả mọi người đều tò mò.

Nhất thời cưỡi hổ khó xuống, Dư Thù đành phải mở miệng: "Tôi cùng chồng không có chuyện tình yêu tuyệt mỹ gì, anh ấy là học trò của cha mẹ tôi, chúng tôi quen nhau từ rất sớm, sau đó thì ở bên nhau. "

Mọi người chưa từ bỏ ý định: "Vậy kể một chút chuyện anh ấy làm sao theo đuổi được cô đi."

Dư Thù nhớ lại: "Lúc tôi còn học đại học, có một lần anh ấy đến đón tôi, thấy có người tặng hoa cho tôi, anh ấy liền nói một câu, em và tôi ở bên nhau đi. "

"Sau đó cô liền đồng ý?" Mọi người hỏi.

"Ừm." Dư Thù gật đầu.

Văn Phương không dám tin: "Dư Thù, em cũng quá dễ lừa gạt rồi? "

"Đúng vậy." Dư Thù cười cười, "Tôi nói xong rồi, đến lượt mọi người. "

Câu chuyện này thật sự quá đơn giản, hoàn toàn không giống với suy nghĩ nên trong lòng mọi người đều không vừa lòng, đang muốn tiếp tục truy hỏi, Dạ Hoa Thiên Thụ nói: "Được rồi được rồi, người kế tiếp, cơ hội không thể để mỗi Dư Thù được. "

Tất cả đều là người tinh tế, quy tắc xã giao cơ bản đều hiểu, lúc này mới chuyển chú ý sang người khác.

Bữa cơm này ăn mãi đến tám giờ tối mới kết thúc, Dạ Hoa Thiên Thụ đi thanh toán, mọi người ở trước cửa khách sạn tạm biệt nhau. Dư Thù đi bãi đậu xe lấy xe, lúc ra ngoài, phát hiện Dạ Hoa Thiên Thụ đang đứng ở ven đường chờ xe một mình. Hai tay bỏ vào túi, mặt bị che khuất dưới bóng đêm, càng thêm ôn nhu.

Dư Thù hạ cửa kính xe xuống, hỏi: "Dạ lão sư, anh không lái xe sao? "

Dạ Hoa Thiên Thụ lắc đầu: "Xe của tôi đang sửa chữa. "

Dư Thù nói, "Anh sống ở đâu? Tôi đưa anh về. " Cô lo Dạ Hoa Thiên Thụ sẽ khách khí, nói thêm, "Tôi vốn định lái xe đi dạo, tiêu thực rồi mới về. "

Dạ Hoa Thiên Thụ hào phóng lên ngồi vị trí ghế lái phụ: "Vậy phiền toái cô, tôi ở đường Bắc Thiên Hợp. "

Dư Thù thoáng ngẩn ra, công ty của Kiều Tấn Uyên cũng trên đường Bắc Thiên Hợp.

Cô đạp ga, chiếc xe di chuyển vững vàng. Dạ Hoa Thiên Thụ thuận miệng nói: "Cô về trễ như vậy, chồng cô không lo lắng sao? "

Dư Thù nói: "Anh ấy tăng ca, còn muộn hơn tôi. "

"À." Dạ Hoa Thiên Thụ rất tự nhiên chuyển đề tài, "Sau này chúng ta tận lực xử lý hết công việc vào ban ngày, để mọi người có thể về nhà đúng giờ. "

Dư Thù thấy anh không truy hỏi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn Dạ đạo diễn. "

Dạ Hoa Thiên Thụ cười nói: "Cám ơn mọi người hợp tác mới đúng. "

Sau đó anh tùy ý tán gẫu một số đề tài công việc, đều rất thoải mái vui vẻ, nửa giờ sau, xe đến đường Thiên Hợp Bắc. Dạ Hoa Thiên Thụ chỉ rõ địa điểm, Dư Thù lái xe đến, anh nói cảm ơn, mở cửa xe xuống xe, dần dần đi xa trong bóng đêm.

Dư Thù quay đầu xe, lái xe đến đối diện công ty của Kiều Tấn Uyên. Công ty của anh gọi là Đông Đình Chế Dược, văn phòng là một tòa nhà 37 tầng. Lúc này mặc dù là ban đêm, nhưng một số tầng của tòa nhà vẫn sáng đèn, cũng không biết có bao nhiêu người còn đang tăng ca.

Cô nhìn tòa nhà lớn, đây là thành quả mười năm phấn đấu của Kiều Tấn Uyên, cô cũng rất tự hào. Nhưng cô rất muốn biết, rốt cuộc anh muốn nâng cao đến mức độ nào, có phải vĩnh viễn đều tham vọng không đáy?

Khi nào thì anh có thể quay đầu lại, liếc mắt để nhìn thấy cô vẫn luôn đuổi theo phía sau? Khi nào anh có thể dừng bước, chờ cô đuổi theo?

Mười một giờ đêm, cuối cùng cô cũng thu hồi ánh mắt, khởi động xe, lái xe về nhà.

Lúc này cửa cao ốc, vừa lúc đi ra hai bóng người, là Kiều Tấn Uyên cùng Lục Thiên Thanh. Bởi vì thí nghiệm không thuận lợi, lông mày Kiều Tấn Uyên vẫn nhíu chặt, đi bộ cũng suy tư, căn bản không chú ý xung quanh. Ngược lại Lục Thiên tinh mắt, nhìn thấy xe của Dư Thù chạy bên kia đường. Nhưng mà bởi vì đèn đường tương đối tối, anh nhìn không rõ biển số xe, chỉ mơ hồ cảm thấy chiếc xe kia cùng xe của Dư Thù rất giống —— năm đó Kiều Tấn Uyên tặng xe cho Dư Thù, anh còn đưa ý kiến tham khảo.

Anh đυ.ng vai Kiều Tấn Uyên một cái: "Chao ôi, cậu xem, đó có phải là xe của Dư Thù không? "

Kiều Tấn Uyên ngẩng đầu tùy ý nhìn thoáng qua, kỳ thực ánh mắt vốn dĩ không quá để ý: "Không phải. "

Lục Thiên Thanh khoanh tay nhìn anh: "Làm sao cậu biết không phải? "

Kiều Tấn Uyên nói: "Giờ này Dư Thù đã sớm về nhà, cô ấy rất ngoan. "

Lục Thiên Thanh không còn gì để nói với người đàn ông thẳng tắp này, anh không chút lưu tình nói: "Cậu tỉnh lại đi, cô gái ngoan ngoãn đã trưởng thành, nói không chừng rất nhanh sẽ đi tìm một người có thể cùng mình bay đi. "

Tâm tư Kiều Tấn Uyên vẫn đặt ở thí nghiệm bị cưỡng ép kéo trở lại, tức giận nói: "Cậu nói chuyện tử tế vào! "

Lục Thiên Thanh đánh anh một quyền: "Tôi chính là muốn tốt cho cậu, nên nhắc nhở. Đúng rồi, việc hôm đó hung thủ đã bắt được chưa? "

Chuyện này liên quan đến sự an toàn của Dư Thù, Kiều Tấn Uyên ngược lại không quên, nhưng mà bởi vì có vệ sĩ đi theo, lại không thể ngày nào cũng hỏi thăm tin tức được, lúc này nghe Lục Thiên Thanh hỏi, anh gọi điện cho Cao Tuấn. Cao Tuấn qua một hồi lâu mới nhận cuộc gọi, nói với anh: "Người nọ là một kẻ liều mạng, làm bị thương mấy cảnh sát, ở tỉnh phái người qua hỗ trợ, nửa giờ trước rốt cục đã bắt được anh ta. "

Kết thúc cuộc điện thoại với Cao Tuấn, Kiều Tấn Uyên suy nghĩ một chút, gọi cho Trình Uy: "Vệ sĩ đi theo Dư Thù có thể rút lui. "

Trình Uy khó hiểu: "Kiều đổng, vì sao đột nhiên rút vệ sĩ? "

Kiều Tấn Uyên nói: "Hung thủ đã bắt được, cô ấy không còn nguy hiểm nữa, vệ sĩ sẽ quấy rầy cuộc sống bình thường của cô ấy, ngày mai rút hết đi. "

Tác giả có lời:

Cheng Wei: Ông chủ, tôi có một linh cảm xấu.