Chương 4

Tốt.

Thật là một đứa trẻ tuyệt vời, thật đáng tiếc.

Giang Từ xoa xoa lông mày, gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, cô cứ ngủ trên giường !"

Tôi lăn lộn trên giường rồi ngủ thϊếp đi.

Khi tôi thức dậy thì trời đã sáng.

Dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, tôi ngáp một cái rồi đi vào phòng tắm gần đó, kết quả vừa mở cửa đã đυ.ng phải Giang Từ.

Quần áo của anh ta xộc xệch, tóc vẫn còn nhỏ giọt nước, thậm chí lông mi của anh ta cũng có những giọt nước treo trên đó.

Tôi vừa mới tỉnh dậy, đầu óc hơi chậm chạp, mắt nhìn xuống phía dưới, mãi đến khi nhìn thấy cơ bụng của anh ta tôi mới giật mình phản ứng.

Giang Từ cúi đầu nhìn tôi, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

Tôi thậm chí còn cảm thấy rằng anh ta chỉ đang đợi tôi hét lên giả vờ né tránh.

Vì thế tôi mỉm cười, giơ tay ôm lấy vai anh, mơ hồ chớp mắt: “Chồng à, hôm nay anh không đến công ty sao?”

Giang Từ nhìn tôi, không nhúc nhích.

Tôi tiếp tục trêu chọc anh ta, đầu ngón tay dính đầy nước, trượt từ vai xuống ngực: “Ừ… anh có muốn thử không, từ giả thành thật nha?”

Giang Từ bĩu môi, đột nhiên bế tôi lên, ném lên giường.

Tôi nhảy dựng lên như cá chép, cảnh giác nhìn anh chằm chằm: “Giang Từ, đây là một cái giá khác!”

Anh đứng bên giường nhìn tôi, khóe môi hơi nhếch lên: “Bà Tần, tôi không có hứng thú với bạn gái của con trai tôi.”

Vòng này hòa.

Giang Từ sấy khô tóc, đi đến phòng thay đồ thay quần áo, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm.

"Cô Tần, khi nào cô có thời gian nhớ đồn ý kết bạn nhé."

Nói xong những lời này, Giang Từ rời đi không thèm quay đầu lại.

Tôi nằm trên giường ngơ ngác một lúc, nhấc điện thoại lên và quả nhiên có một lời mời kết bạn mới.

Sau khi kết bạn xong, Giang Từ không nói một lời, chỉ gửi qua một đường link để gia nhập nhóm: Lớp 6, Cao Tam, Trường trung học số 1 Thành phố.

Hóa ra là... nhóm phụ huynh của trường Giang Nghiêu.

“Buổi họp phụ huynh tối nay, tôi bận tiếp khách, không thể đi được, phiền cô Tần đến đó.”

Đứng trước cửa phòng học của Giang Nghiêu, tôi cảm thấy tâm tình phức tạp.

Tôi gặp anh ấy ở sân bóng rổ của trường đại học gần khu dân cư, lúc đó anh ấy đã nói dối tôi rằng mình mười tám tuổi và là sinh viên năm nhất.

Kết quả, năm nay cậu ấy mới học Cao Tam.

“Mẹ!"

Giang Nghiêu vừa nhìn thấy tôi liền nhiệt tình chạy tới: “Chỗ ngồi của con ở bên kia, trên bàn ghi tên con.”