Chương 14

Thời Khương quẹt tới tin nhắn wechat và cần thận xem tin nhắn của người đại diện và trợ lý gửi tới.

Chắc chắn hot search đã bị đối phương mua chuộc và người nọ cố tình lợi dụng chuyện này để hắt nước bẩn vào người cô.

Chị Hoa, người đại diện của cô, bảo cô trước mắt không được hành động manh động và không được lên tiếng tranh luận với đám thủy quân đó.

Những năm trước, Thời Khương từng có thời gian lừng lẫy đi đánh thủy quân bằng chính nick thật của mình, sau khi bị chị Hoa dạy dỗ một trận, cuối cùng cô chỉ dám dùng mấy tài khoản phụ để đi đáp trả.

Lăn lộn trong làng giải trí mấy năm nay, Thời Khương đối với loại chuyện này cơ bản cũng chướng mắt, nên cũng lười phản ứng.

Nhưng cũng không thể để cho người hâm mộ của cô lo lắng được.

Ba phút sau, trên giao diện trang chủ của Thời Khương vừa cập nhật một bài viết mới.

Lúc Thời Khương bị thương ở chân, ở nhà quả thật vô cùng nhàn rỗi, cả ngày trôi qua cũng không biết làm gì, chỉ có thể nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, thỉnh thoảng tập vài động tác nhẹ nhàng để giúp mắt cá chân bớt sưng tấy và giúp máu huyết lưu thông.

Ngủ mê mệt suốt cả buổi chiều, lúc Thời Khương tỉnh dậy thì trời đã tối, cô nhìn đồng hồ thì thấy chỉ mới khoảng năm giờ chiều.

Bầu trời tối sầm, tầng tầng lớp lớp mây đen xếp chồng lên nhau cuồn cuộn kéo đến, gió nổi lên cuồn cuộn, bóng cây cũng lay động theo, những giọt mưa bắt đầu rơi xuống vỗ vào cánh cửa thủy tinh, tiết tấu từ từ thay đổi từ chậm đến nhanh.

Đáng lẽ trời đang vào mùa xuân nhưng nhiệt độ lại đột ngột giảm xuống.

Cơn mưa bất thình lình này khiến đầu óc lợ đãng mấy ngày nay của Thời Khương tỉnh táo lại vài phần.

Dì Vân đang ở trong phòng bếp nấu cơm, mùi thức ăn bay tràn ngập khắp phòng khách.

Thời Khương chống nạng chậm rãi rời khỏi phòng ngủ.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, những hạt mưa đập vào cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn. Mây đen càng lúc càng kéo đến mù mịt, bầu trời như muốn ép xuống, khoảng cách giữa trời đất đang dần dần thu nhỏ lại, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào cắt phòng khách thành hai phần sáng tối đan xen.

Khi cô nhìn đi chỗ khác, đôi mắt Thời Khương vô tình liếc nhìn thấy hộp trà mà anh trai cô tặng cho Kỳ Kiến Tầm để ở trên bàn cà phê vẫn chưa kịp cất đi...

Nghe tin em gái ruột mình bị thương, Khương Minh Thành ngay cả một cú điện thoại an ủi cũng không gọi tới cho cô, ngược lại còn tặng đồ cho người em rể nửa đường này.

Thời Khương khó mà không cảm thấy ghen tị.

Ánh mắt cô chợt lóe lên, cặp mắt hồ ly kia hơi nheo lại, cô nhìn chằm chằm vào hộp lá trà kia, ước gì mình có thể nhìn đến mức bọn nó lập tức nở hoa.

Thời Khương vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày cũng không thể nghĩ ra lá trà ngoại trừ dùng để ngâm trà uống trà thì còn có thể làm thứ gì, cuối cùng cô không thể không lấy điện thoại sỉ động ra, đành nhờ sự giúp đỡ của Baidu để hỏi xem lá trà còn có thể làm gì.

Hầu hết thông tin được tìm kiếm đều về tác dụng của trà và không có thông tin nào hữu ích.

Khi lông mày Thời Khương càng nhíu càng sâu, đầu ngón tay cô cũng không ngừng trượt xuống, cuối cùng khi sắp lướt đến đáy trang tìm kiếm, lông mày cô dần dần giãn ra, đầu ngón tay lập tức bấm vào thông tin hữu dụng kia, ba chữ được đánh dấu màu đỏ rất bắt mắt “trứng luộc trà".

Thời Khương cầm lá trà trên bàn trà lên, rồi vỗ nhẹ vào hộp, sau đó quay về phía bếp hét lên: “Dì Vân, con muốn ăn trứng luộc trà!”

Trong lối đi nhỏ tối tăm tận cùng hành lang, cửa số đang hé mở, gió lạnh cùng với mưa phùn men theo khe hở tạt vào trong phòng làm ướt một mảng lớn trên chiếc áo sơ mi trắng tinh khiết của Kỳ Kiến Tầm.

Kỳ Kiến Tầm khẽ đóng cửa sổ lại, xuyên qua màn mưa, cửa hàng hai bên đường đều đã đóng cửa, xe cộ cũng dần thưa thớt hơn, những ngọn đèn đường đang tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt làm cho cảnh vật trong màn mưa trông có chút hoang vắng.

Trong phòng riêng, mùi thuốc lá và mùi rượu giao hòa lẫn nhau làm cho không gian trông càng thêm ngột ngạt, Kỳ Kiến Tầm không chịu nổi mùi đó, liền đi ra ngoài để hít thở ít không khí trong lành. Từ đầu buổi đến giờ anh đã thay Đinh Phong uống không ít rượu, có lẽ là do triệu chứng của cảm lạnh nên uống xong liền thấy đầu óc có chút choáng váng.

"Kiến Tầm?"