Chương 17

Khương Minh Thành cũng không để ý lời Thời Khương nói hươu nói vượn: “Trước đó em đi em bỏ mặc cậu ấy ở nhà một mình mấy tháng trời, bây giờ em về em cũng không có ý định bù đắp cho cậu ấy à?"

“Cuối cùng em cũng đã nhìn ra..... " Thời Khương tặc lưỡi, cũng không thèm nhấc chân lên nữa, ngồi dậy nói gằn từng chữ: “Kỳ Kiến Tầm mới là em trai ruột của anh, còn em chỉ là em dâu của anh mà thôi."

“Nói bậy.”

Hai anh em lao vào cãi nhau nhưng không ai thắng được ai.

Cuối cùng là hai người buồn bực cúp điện thoại.

Ngay lúc Thời Khương còn chưa nguôi cơn tức giận, nhân vật chính trong đề tài cãi nhau với Khương Minh Thành đã về nhà.

Kỳ Kiến Tầm nhẹ nhàng chậm rãi đẩy cửa đi vào, khi chạm phải tầm mắt của Thời Khương, động tác ấn tay nắm cửa của anh hơi trì trệ.

Trong phòng ngủ chỉ bật chiếc đèn bàn cạnh giường, ánh sáng vàng ấm áp lan tỏa ở một góc cạnh giường, phần lớn khu vực đều chìm trong bóng tối, kể cả chỗ Kỳ Kiến Tầm đang đứng.

khuôn mặt của người đàn ông bị bao phủ trong bóng tối, khi anh ngước mắt nhìn về phía Thời Khương, tròng ống kính của anh phản chiếu chút ánh sáng nhạt, khiến toàn bộ khuôn mặt của anh trông như đang nhấp nháy. Có lẽ anh vừa ở ngoài mắc mưa nên ngọn tóc còn hơi ẩm ướt dính sát thành từng sợi nhỏ, khuôn mặt lộ ra dưới ánh sáng chói chang trông có chút hốc hác.

Kỳ Kiến Tầm đóng cửa lại, ngăn chặn sự lạnh lẽo đi kèm với anh xâm nhập vào trong phòng.

“Sao em còn chưa ngủ nữa?” Giọng anh có chút khàn khàn, thậm chí còn khàn hơn lúc sáng anh đi.

Nghĩ đến lời Khương Minh Thành vừa nói, Thời Khương vẫn còn rất tức giận, nhìn Kỳ Kiến Tầm, nỗi oán hận trong mắt cô gần như tràn ra hết bên ngoài: "Không có anh làm sao tôi ngủ được.”

"..."

Lời nói tuy mơ hồ, nhưng giọng điệu thực sự khiến người ta không thể không liên tưởng đến sự mập mờ.

Kỳ Kiến Tầm khẽ nhướng mày nhìn sang, trong nháy mắt anh nhấc mí mắt lên, đáy mắt đen kịt tựa như bị bao phủ một tầng sương mù mông lung.

Ánh mắt Thời Khương chợt khựng lại, nhịp tim cô bỗng như đập chậm lại nửa nhịp.

Ánh mắt này của anh......

Kỳ Kiến Tầm chậm rãi đến gần cô, mỗi một bước đi của anh giống như từng nhịp trống dồn dập liên tục đánh vào trong lòng Thời Khương.

Khoảng cách càng gần, mùi rượu cũng càng lúc càng nồng nặc.

“Anh vừa uống rượu à?” Thời Khương ngập ngừng hỏi anh.

Kỳ Kiến Tầm đứng ở bên giường, đầu ngón tay với những khớp xương Gỗ đàng nhẹ nhàng kéo cà vạt, khi dùng lực, gân cổ tay trên mu bàn tay của anh đều nổi cả lên. Làn da trắng lạnh và cà vạt tối màu, hai màu sắc tương phản mạnh mẽ sẽ tạo nên một vẻ gợi cảm tột đỉnh. Mỗi cử động nhỏ của anh dường như đều toát ra một sự cám dỗ đầy lôi cuốn.

Cổ họng Kỳ Kiến Tầm hơi động đậy, sau đó một giọng nói trầm thấp liền thoát ra: "Ừm.”

Thời Khương vô thức nuốt một ngụm nước bọt, trạng thái cả người Kỳ Kiến Tầm rất khác thường.

Nó khá giống với...đêm ba năm trước...

“Anh say rồi à?” Thời Khương tận lực đè thấp hơi thở hỏi tiếp.

Kỳ Kiến Tầm cởi cà vạt, ngón tay linh hoạt đã bắt đầu cởi bớt nút áo sơ mi trước ngực, cổ áo vừa mở ra đã làm lộ ra đường xương quai xanh cực kì mê người. Ánh đèn mờ nhạt chiếu nghiêng qua, một phần da thịt tình cờ bị cổ áo dựng đứng chặn lại, tạo thành một cái bóng kéo dài đổ xuống phía dưới, khiến cả người anh lúc này trông càng thêm quyến rũ.

“Không có.” Đôi môi mỏng của Kỳ Kiến Tầm khẽ mấp máy, ánh mắt anh chuyển hướng nhìn về phía Thời Khương, một ánh mắt đầy ý vị thâm trường, giống như mang theo móc câu câu lấy trái tim của cô.

*ý vị thâm trường: ý vị sâu xa, ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.

Thân mình Thời Khương không khỏi trở nên căng thẳng.

Không có?

Xác định không say thật à?

Ánh mắt này chẳng phải là một sự câu dẫn trần trụi sao!

Kỳ Kiến Tầm bình thường đâu có lẳиɠ ɭơ như vậy đâu!

Ngày thường Kỳ Kiến Tầm còn biết cái gì là khiêm tốn rụt rè, lúc nào anh cũng vào phòng tắm để thay quần áo để tránh cho Thời Khương cảm thấy quá xấu hổ.

Nhưng mà đôi khi bị lộ ra vài chỗ cũng đủ để cho Thời Khương miên man suy nghĩ lung tung một hồi.