Chương 16

Kỳ Khai Dương trầm mặc một lát rồi lại tiếp tục nói: "Cũng đúng, nếu không phải là chú tôi đột ngột xen ngang thì nói không chừng chúng ta mới là một đôi, vốn dĩ mẹ tôi cũng tính đến việc cho hai chúng ta liên hôn, cũng đã chuẩn bị đi tìm anh trai cậu để bàn bạc đến chuyện này, nhưng ai ngờ chú tôi lại nhanh chân hơn một bước."

“Cậu có thể thôi đi không, thà tôi gả cho chú cậu, gả cho cậu không đáng tin chút nào cả.” Một tia xem thường trong ánh mắt Thời Khương thiếu chút nữa có thể bắn xuyên qua cả màn hình, nhưng vì để dỗ ngọt Kỳ Khai Dương, cô đành phải cắn răng nói trái với lương tâm: “Thực ra tôi cảm thấy gả cho chú cậu cũng rất tốt.”

"..."

Kỳ Khai Dương cũng không cam lòng yếu thế: "Vậy tôi cũng nên cám ơn chú tôi một tiếng.”

Thời Khương: "...?"

Trong lúc Thời Khương kiên nhẫn chờ đợi câu sau thì Kỳ Khai Dương vui vẻ lười biếng nói: "Vì đã hốt cậu."

Thời Khương còn muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này điện thoại di động của cô chợt hiện lên thông báo, là Khương Minh Thành đang gọi tới, nhưng vì đang chơi game theo nhóm nên cô không chút do dự liền cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại mấy lần liên tiếp, Khương Minh Thành vẫn còn rất kiên trì gọi tiếp cho cô.

Đợi đến khi nhân vật trong trò chơi đã chết, Thời Khương mới miễn cưỡng nhận được điện thoại.

Vừa bấm nghe điện thoại, Khương Minh Thành liền hét lên với cô: "Em đang làm gì vậy! Tại sao em lại dám cúp máy anh?"

Thời Khương theo bản năng cầm điện thoại cách xa lỗ tai một chút: "Em vừa mới chơi game."

Không đợi Khương Minh Thành tiếp tục tấn công, Thời Khương đã giành trước một bước chủ động mở miệng: "Người bận rộn như anh sao còn có thời gian gọi điện cho em vậy? Chẳng phải lúc em bị thương anh còn chẳng thèm gọi cho em một cuộc sao?"

Cô dừng lại hai giây, nhíu mày tính toán đại khái: "Cũng đã gần ba mươi lăm tiếng rồi, cũng không thấy anh gọi điện thoại hỏi thăm em một chút, em còn nghĩ chắc anh sắp quên còn có một người như em rồi."

Khí thế hung hăng lúc đầu của Khương Minh Thành quả nhiên lập tức biến mất: "Em đang nói cái gì vậy chứ! Chẳng phải vết thương của em cũng không có gì nghiêm trọng sao, anh có kêu Khương Trạm đến thăm em rồi mà.”

“Suốt ngày chỉ biết kêu con mình tới.” Thời Khương nằm ngửa, thường xuyên giơ cái chân bị thương lên để cho máu huyết lưu thông: “Rốt cuộc anh gọi điện cho em là có chuyện gì đây, chắc không chỉ đơn thuần là gọi điện để ôn lại chuyện cũ đúng không?”

Thấy tâm tư của mình bị bại lộ, Khương Minh Thành đột nhiên hắng giọng, giả vờ thản nhiên đổi chủ đề: "Kiến Tầm đâu rồi?"

Trong đề tài đột nhiên xuất hiện một người khác, Thời Khương theo bản năng sửng sốt hai giây, lúc này cô mới phát hiện Kỳ Kiến Tầm hình như không có ở nhà. Cô cẩn thận suy nghĩ, mơ hồ nhớ lại buổi sáng lúc anh rời đi anh có nói với cô là tối nay anh còn có một bữa tiệc xã giao.

“Hình như anh ấy đi xã giao rồi."

Khương Minh Thành: "Còn chưa về luôn à?”

“À. có lẽ là vậy.”

Dù sao cô cũng không nghe thấy động tĩnh Kỳ Kiến Tầm trở về.

"Hình như? Chắc là vậy?" Giọng điệu Khương Minh Thành đột nhiên cao lên: "Nhìn em kia, em kết hôn cũng đã nhiều năm như vậy rồi mà ngay cả chồng mình làm gì hay đã về nhà chưa mà em cũng không biết à?"

Thời Khương cũng không biết tại sao Khương Minh Thành lại đột nhiên tức giận như vậy, cô thử mở miệng: "Em chắc chắn là anh ấy đang đi ra ngoài xã giao và vẫn chưa về nhà.”

Khương Minh Thành: "......"

Lần này Thời Khương có thể nghe được gõ càng Khương Minh Thành ở đầu dây bên kia vừa hít một ngụm khí lạnh.

Bầu không khí im lặng vài giây, Khương Minh Thành là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng này trước.

"Xem ra em ra ngoài quay phim riết nên phát ngốc luôn rồi! Mỗi một lần em đi quay phim là đi một lượt tận hai, ba tháng trời mới về, bỏ chồng mình cô đơn một mình trong căn phòng trống. Chồng em ra ngoài xã giao muộn như vậy vẫn chưa về nhà mà em cũng không biết gọi điện thoại để thúc giục cậu ấy. Anh nghĩ vết thương ở chân lần này của em cũng là một cơ hội tốt đấy, em nên ở nhà với Kỳ Kiến Tầm nhiều hơn để bù đắp lại khoảng thời gian xa cách vừa qua."

Thời Khương ngoáy ngoáy lỗ tai, càng nghe càng cảo thấy thái quá, cho rằng mình nghe lầm.

“Em gọi điện nhắc nhở anh ta? "Giọng Thời Khương cũng dần thay đổi: "Em có vừa nghe lầm không vậy? Lớn già đầu như anh ta mà cũng cần người gọi điện nhắc nhở sao?”

“Anh hai, anh vẫn còn là anh trai ruột của em chứ? Anh không bị thứ gì nhập vào đúng không?”

"..."