Chương 2

Ngay khi cô chuẩn bị bán thảm* lần nữa, Kỳ Kiến Tầm lại đột ngột lên tiếng.

*Bán thảm: đóng vai nạn nhân, ra vẻ mình là người bị hại để tăng thương cảm của người qua đường.

“Không sao đâu." Giọng nói của người đàn ông không còn trầm thấp như trước nữa, dường như anh đang nở một cười yếu ớt: "Nếu như em muốn bị què cả đời thì anh sẽ đặt một chiếc xe lăn tay tiện lợi nhập khẩu cho em."

"?"

Thời Khương nhíu mày.

Khi Thời Khương dần dần hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, Kỳ Kiến Tầm thản nhiên lên tiếng: "Chờ anh đấy.”

Sau đó người nọ liền cúp điện thoại.

"Tên khốn nạn!"

Thời Khương nhìn màn hình điện thoại di động đã tắt, cô thấp giọng chửi rủa, cảm thấy chỗ bị thương lại càng đau hơn.

Kiều Viên cũng không biết Kỳ Kiến Tầm đã nói cái gì làm cho Thời Khương tức giận mắng chửi người như vậy, cô ấy hạ thấp giọng thử hỏi: "Chị, chị không sao chứ?”

Thời Khương hướng ánh mắt sát khí về phía Kiều Viên, cô mím môi, nghiêm túc nói: "Em vừa nói cái gì?"

Kiều Viên bị ánh mắt của cô dọa đến rụt cổ lại, đầu óc cô ấy dần trở nên linh hoạt, trong nháy mắt liền hiểu được câu hỏi của Thời Khương là có ý gì, hơn nữa giác quan thứ sáu nói cho cô ấy biết lúc này đừng nên gọi tổng giám đốc Kỳ là anh để nữa.

“Là...... Kỳ, tổng giám đốc Kỳ phỏng vấn.”

“Phỏng vấn cái gì?” Thời Khương nhíu mày càng sâu, trong đôi mắt tràn đầy tức giận kia lại tràn ngập vài phần ghét bỏ.

“Hình như chỉ là phỏng vấn chuyện công việc:” Kiều Viên nói: “Nhiệt độ hình như rất cao và vẫn đang đứng vững trên thứ hạng tìm kiếm nóng."

Mặc dù vẫn còn đang tức giận với ai đó nhưng Thời Khương vẫn không chút do dự mở điện thoại ra với tâm lý cho rằng chắc chắn Kỳ Kiếm Tâm lại đang muốn bày trò gì đó, cô thuần thục nhấn vào Weibo, tìm được từ khóa hot liên quan đến anh đang nằm ở vị trí thứ chín.

#Tổng giám đốc Kỳ của tập đoàn Trường Thịnh đúng là vưu vật nhân gian#

Lần đầu tiên nhìn thấy từ ngữ này, Thời Khương đã nhanh chóng bị chọc cười.

Tuy rằng không thể không thừa nhận Kỳ Kiến Tầm cũng có chút tư sắc, nhưng đến mức gọi là vưu vật nhân gian.....?

Ah.

Thời Khương tức giận ôm vài phần ghen tị mở hot search lên lần nữa.

Đây là một đoạn clip ngắn đã được cắt xén từ một cuộc phỏng vấn, số lượng chuyển tiếp, thảo luận và lượt thích vẫn đang còn tiếp tục tăng lên nhanh chóng.

Trong video, người đàn ông ngồi đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha da thật thuần đen, khí chất nhã nhặn lịch lãm. Từ đầu đến chân, phong cách và trang phục đều toát lên một vẻ quý phái và tinh tế lan tỏa khắp cơ thể.

Anh bắt chéo chân, đặt nhẹ tay trái lên đùi, trên ngón áp út với những khớp xương Gõ Bàng còn đang đeo một chiếc nhẫn màu bạc.

Khiêm tốn nhưng vẫn vô cùng bắt mắt

Tầm mắt của Thời Khương rơi xuống khuôn mặt của Kỳ Kiến Tầm.

Bởi vì hai người bọn họ cũng đã vài tháng không gặp nhau nên cô vẫn rất ngạc nhiên khi bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt anh.

Vưu vật nhân gian......

Vừa nhìn, Kỳ Kiến Tầm hẳn là cũng xứng đáng với bốn từ này, nhưng cô thấy vẫn còn có chút miễn cưỡng.

So với cô thì còn kém xa lắm.

Thời Khương nghĩ nghĩ như thế.

Bởi vì có ánh sáng trường quay chiếu vào nên khuôn mặt Kỳ Kiến Tầm hiện lên những đường nét sáng tối rõ ràng, thần sắc anh lạnh nhạt, không có biểu cảm gì, khí tức ngột ngạt khắp cơ thể anh dường như đã bị phong ấn lại bởi một cặp kính gọng bạc..

Ngay cả động tác nâng tay sửa lại kính cũng vô cùng vi diệu, ngón giữa cùng ngón cái tay phải nhẹ nhàng vịn vào mép trên và mép dưới của kính mắt, ngón trỏ đặt nhẹ lên chân kính, mu bàn tay anh hơi cong lên, khung kính cứ thế liền được nâng lên.

Chỉ bằng một động tác đơn giản nhưng ánh mắt Thời Khương không nhịn được chợt lóe lên hai cái.

Trong video dài đến hơn ba phút, hai phút rưỡi đầu cơ bản chứa đầy những thuật ngữ chuyên môn mà phóng viên và Kỳ Kiến Tầm nói khiến người ngoài ngành nghe không hiểu, chỉ mới có một phút đầu trôi qua mà Thời Khương không khỏi ngáp ngắn ngáp dài, đầu ngón tay cô nhanh chóng lướt xuống khu vực bình luận.

Khu vực bình luận hiển nhiên thú vị hơn nhiều so với nội dung video.

[Tin tức tôi và Kiến Tầm kết hôn vẫn không giấu được mọi người rồi, đúng vậy, tôi chính là Kỳ phu nhân, khiến mọi người chê cười rồi.]

Nhìn thấy những dòng bình luận sôi nổi, Thời Khương không khỏi nheo mắt lại, trong nháy mắt liền có cảo giác như có một ông già đang ngồi trên tàu điện ngầm đang nhìn vào điện thoại của mình.

Kiềm chế sự tò mò, cô tiếp tục trượt xuống.

[Vưu vật nhân gian! Tôi tuyên bố tôi chính là Kỳ phu nhân!]

[Tôi vừa mới rơi vào hố mà hoa đã có chủ rồi sao.....?]

[Huhu! Nói cho tôi biết đây không phải là sự thật đi mà!]

[Chết tiệt, ngay cả hành động nâng kính thôi mà cũng quyến rũ như vậy à!]

[Xem mấy video phỏng vấn từ ba năm trước của tổng giám đốc Kỳ thì đã thấy anh ấy đeo nhẫn rồi, chẳng lẽ từ lúc đó anh ấy đã kết hôn rồi sao?]

[Những mối tình thanh mai trúc mã đúng là ngọt ngào quá, tôi lại phải khóc vì tình yêu đẹp đẽ của người khác nữa rồi.]

Nhìn đến đây, gân xanh ở thái dương của Thời Khương đã không nhịn được nhảy lên thình thịch.

Rốt cuộc Kỳ Kiến Tầm đã nói những gì trong cuộc phỏng vấn vậy chứ?