Chương 3

Thời Khương hít sâu một hơi, cô bấm quay lại video, tiếp tục xem tiếp vị trí vừa mới bấm thoát ra.

Không giống trạng thái thờ ơ trước đó, cô trừng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm từng nhất cử nhất động của Kỳ Kiến Tầm, giống như một khoét thành một lỗ xuyên qua người anh.

Cuối cùng cũng vượt qua được giai đoạn phỏng vấn liên quan đến những vấn đề công việc buồn tẻ, trong thời gian gần một phút cuối cùng, phóng viên dường như do dự vài giây, nhưng vẫn cắn răng mỉm cười mở miệng: "Tổng giám đốc Kỳ, cuộc phỏng vấn trước đây của anh thật sự đã làm cư dân mạng dậy sóng một phen, hôm nay tôi cả gan thay cư dân mạng hỏi một câu...."

Tầm mắt của người nọ rơi xuống mu bàn tay Kỳ Kiến Tầm đặt trên đùi, sau đó cẩn thận lên tiếng: "Chiếc nhẫn trên tay anh là...?

Kỳ Kiến Tầm nhướng mày, có vẻ như anh cũng không ngờ phóng viên lại hỏi ra vấn đề này, và nó cũng không nằm trong bộ câu hỏi mà anh đã chuẩn bị trước.

Trong video im lặng hơn mười giây, ngay khi phóng viên lộ ra thần sắc xấu hổ và cho rằng Kỳ Kiến Tầm sẽ không trả lời vấn đề này.

Kỳ Kiến Tầm chợt rũ mi xuống, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc nhẫn hồi lâu, đầu ngón tay phải của anh cũng vươn tới nhẹ nhàng xoa xoa chiếc nhẫn, đôi mắt vốn lạnh lùng từ đầu đến cuối cuộc phỏng vấn giờ phút này chợt hiện lên một gợn sóng nhè nhẹ.

Đôi môi mỏng của anh mấp máy, anh dịu dàng nói: "Đã kết hôn, tôi và vợ tôi là thanh mai trúc mã."

Trong nháy mắt Kỳ Kiến Tầm vừa dứt lời, hình ảnh trong phòng phỏng vấn liền dừng lại vài giây, thậm chí ngay cả ống kính máy quay cũng không tránh khỏi rung chuyển hai lần.

Dù đã có nhiều lời đồn đoán nhưng người phóng viên vẫn tỏ ra rất phấn khích vì câu nói xác nhận tin đồn này.

Ai nấy đều tỏ vẻ rất kinh ngạc trước tin tức Kỳ Kiến Tầm đã thực sự kết hôn, vì khí thế của anh nên người phóng viên cũng không dám hỏi thăm nhiều về thông tin người bạn đời của anh là ai.

Đầu của Kiều Viên không biết đã thò đến từ lúc nào, cô ấy và Thời Khương đang ngồi cạnh nhau và cùng nhìn vào màn hình điện thoại, sau khi Kỳ Kiến Tầm nói ra câu nói kia, hai tay cô ấy lập tức chống cằm, hai mắt cũng lập tức trở nên sáng rỡ: "Oa, thiệt là ngọt ngào quá đi!"

Thời Khương mím môi dưới, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, lại thấy Kiều Viên nhìn về chính mình trừng mắt mấy cái, cô ấy trêu chọc nói với cô: “Anh rể đúng là ngọt ngào quá!"

“……”

Thời Khương lập tức nhíu mày, cô trừng mắt nhìn Kiều Viên, sau đó liền nhanh tay lẹ mắt ấn vào nút nguồn.

Âm thanh đột ngột dừng lại và màn hình ngay lập tức liền trở nên tối đen.

“Haizz, chị, sao chị lại tắt điện thoại?" Nhìn màn hình đột ngột tối đen, Kiều Viên còn chưa kịp ngăn lại.

Chiếc điện thoại di động xoay tròn trên những đầu ngón tay gầy gò trắng nõn rồi rơi vào lòng bàn tay Thời Khương, nghĩ đến vẻ mặt của Kỳ Kiến Tầm và những lời anh vừa mới thốt ra, Thời Khương nhếch môi cười khúc khích: "Haha, đạo đức giả!"

Kiều Viên thay Kỳ Kiến Tầm phản bác lại: "Đạo đức giả gì chứ, chị, cư dân mạng hâm mộ chị còn không kịp kìa.”

Thời Khương hoàn toàn nghe không lọt những lời Kiều Viên nói, hai tay cô ôm ngực, trợn trắng mắt, lý lẽ hùng hồn nói xấu Kỳ Kiến Tầm: "Ai mà làm thèm làm thanh mai trúc mã của anh ta chứ? Anh ta nói vậy là có ý gì đây? Ý anh ta muốn nói là chị đang sắp già đi phải không, năm nay chị chỉ mới có 24 tuổi thôi đấy, đang ở độ tuổi trăng tròn, còn anh ta thì đã sắp trở thành một ông già bước sang hàng ba rồi..."

Lời cuối cùng còn chưa nói xong, cửa phòng bệnh đã bị ai đó đẩy ra từ bên ngoài.

Thời Khương thoáng giật mình, cô trợn tròn mắt nhìn người đàn ông phong trần đang từ cửa đi vào. Người đàn ông mà cô vừa nhìn thấy trong video đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, Thời Khương nhất thời có chút bối rối.

Khác với trong video chính là, người đàn ông từ trước đến nay vốn lúc nào cũng xuất hiện với dáng vẻ điềm tĩnh nhưng hôm nay trên gương mặt của người nọ dường như còn xuất hiện một nỗi lo lắng chưa kịp nguôi ngoai. Ngay cả bộ tây trang vốn ngày nào cũng luôn phẳng phiu lúc này cũng xuất hiện vài nếp nhăn hiện rõ, và thậm chí người nọ còn chưa kịp cài nút áo khoác.

Kỳ Kiến Tầm dừng bước, đầu ngón tay đang nắm tay nắm cửa còn chưa kịp thu hồi lại thì ánh mắt anh đã dán sát lên mặt Thời Khương.

Tầm mắt Thời Khương thẳng tắp, cô sững sờ nhìn mình, hôm nay tóc cô được buộc gọn gàng ra sau đầu và chải thành kiểu đuôi ngựa thấp, có lẽ là bởi vì trước đó nằm xuống nên có vài túm tóc rớt xuống hai bên thái dương của cô.

Kiều Viên cũng giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Kỳ Kiến Tầm, nụ cười ngả ngớn và vẻ mặt đầy trêu chọc của cô ấy đã biến mất, cô ấy thức thời lui xa ra Thời Khương để nhường chỗ cho Kỳ Kiến Tầm, tất nhiên là cô ấy không dám ngang nhiên gọi anh là “ anh để” trước mặt anh, chỉ có thể lắp bắp lên tiếng: "Kỳ… Tổng giám đốc Kỳ…”

Giọng nói run rẩy của cô ấy khiến suy nghĩ của Thời Khương và Kỳ Kiến Tầm cùng lúc quay trở lại.