Chương 8:

Thai đã lớn uống thuốc thôi không bỏ nổi, tôi nhờ Yến Thanh tìm người giúp mình phá thai.

Khi đó Yến Thanh vội vã tới, còn do dự hỏi tôi: ” Em thật sự không giữ lại đứa bé sao?”

Tôi nói: “Yến Thanh, anh còn thích tôi không? Anh giúp tôi bỏ đứa bé rồi đem tôi giấu đi được không? Tôi báo thù xong rồi, còn anh thì sao?”

Tôi không biết xấu hổ nói nhưng Yến Thanh lại rất vui mừng.

Anh ta xem tôi như bông hoa hồng tiều tuỵ, ánh trăng sáng ảm đạm, bức tượng mỹ nhân vỡ vụn, hận không thể lập tức đem về nhà sửa chữa lại cho tốt, thoả mãn ảo tưởng “tình yêu ” cao cả của bản thân.

Yến Thanh đưa tôi đi tìm bác sĩ nước ngoài, đứa trẻ đã thành hình chỉ có thể tìm bác sĩ nạo phá.

Đứa trẻ từ trong cơ thể tôi lôi ra. Đỏ hỏn, máu thịt be bét, vốn dĩ có thể lớn lên đưa bàn tay nhỏ nhắn khám phá thế giới này vậy mà bây giờ chỉ nằm im bất động, chết đi một cách âm thầm.

Tôi khóc đến mức ruột gan quặn thắt. Trên con đường báo thú, tôi vốn tưởng rằng lòng dạ của mình rắn như sắt đá nhưng khi nhìn đứa trẻ tôi khóc đến điên loạn.

Tôi nghe thấy Yến Thanh cùng bác sĩ trao đổi bằng tiếng Anh với nhau, nói rằng về sau tôi sẽ không thể mang thai nữa.

Sau khi trở lại Yến Thanh mặt không đổi sắc lau nước mắt cho tôi rồi nói với tôi rằng: “Thu Thu, về sau chúng ta sẽ sinh sống ở nước ngoài. Tôi sẽ lấy em.”

Lương Thần cho tôi một ít cổ phần, tôi trở tay bán cho đối thủ của anh ta.

Thời điểm tôi làm những chuyện này, tôi nhớ đến vị phóng viên kia.

Hắn nói:” Tôi sẽ giúp em thoát khỏi vấn nạn bạo lực học đường.” Tôi từng coi hắn như ánh sáng cứu rỗi duy nhất.

Lương Thần, đây chính là điều anh dạy cho tôi. Cho người ta hi vọng rồi huỷ đi, thế mới cách gϊếŧ người đâm vào tim.

Yến Thanh tìm tôi sáu năm. Sáu năm qua anh ta không ngừng mỹ hoá hình ảnh của tôi, tha thiết chiếm giữ được tôi. Tôi thoã mãn nguyện vọng của anh ta, tôi nói với Yến Thanh rằng tôi muốn ở bên anh ấy.

Tôi nhìn Yến Thanh với ánh mắt quấn quýt lưu luyến không rời như sùng bái trời phật.

Anh ta đem tôi giấu ở một thành phố khác. Yến Thanh nói rằng, sau khi tôi bỏ đi, Lương Thần điên rồi. Hắn lái xe đâm thẳng vào cổng sở Giáo dục và đang bị tạm giam.

Tôi không hỏi nhiều, Yến Thanh cũng chẳng muốn kể tiếp vì anh ta sợ tôi sẽ đồng cảm rồi lại quay trở lại tìm Lương Thần.

Yến Thanh lo lắng quá rồi.

Tôi ngoắc ngón út của Yến Thanh, nũng nịu nói: ” Đừng nhắc đến hắn nữa, em hận hắn.”

Thời khắc nói câu này, trong mắt Yến Thanh như chứa đựng cả hồ nước mùa xuân, anh ta vươn tay nhẹ vén mái tóc của tôi ra sau tai.

“Lương Thần nổi điên anh cũng mặc kệ, anh từ chức rồi. Cha anh rất tức giận nhưng dù sao cũng là quyết định của anh, thêm nữa làm công chức cũng chẳng được bao nhiêu tiền. Anh có vài khoản đầu tư, nhất định sẽ giàu có nuôi nổi em.”

Yến Thanh ngốc hơn Lương Thần. Lương Thần biết theo dõi tôi sát sao nhưng Yến Thanh không cảnh giác như vậy.

Cho nên tôi nhân cơ hội mang theo giấy tờ tuỳ thân trốn đi.

Yến Thanh này thật sự có bệnh, tôi thấy Lương Thần còn bình thường hơn anh ta. Tôi không dại chơi cùng Yến Thanh.

Tôi đổi điện thoại, kéo Lương Thần và Yến Thanh vào danh sách đen, cắt đứt mọi liên lạc.

Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi muốn trở thành một giáo viên.

Ai nói sau này tôi không thể có con. Tôi sẽ có rất nhiều đứa trẻ.

19.

Ba năm sau.

Tôi trở thành một giáo viên tiểu học ở nông thôn. Nơi này cách xa thành phố lớn, bọn nhỏ rất chất phác, mặc dù điều kiện học tập không tốt nhưng lại có ưu điểm ngoan ngoãn nghe lời.

Vô tình tôi có nghe được vài thông tin khi các giáo viên khác nói chuyện phiếm.

“Cô xem tin tức chưa, Quỹ Thần Kiều năm nay lại góp hai trăm vạn xây dựng tiểu học Hi Vọng.”

“Không phải đổi tên thành Quỹ Đẳng Thu rồi sao?”

Tôi xem qua báo chí, trong bài phỏng vấn, Lương Thần vẫn mặc bộ vest trắng ,đeo chiếc cà vạt tôi tiện tay tặng cho anh ta năm nào.

Theo dõi