Chương 12



Không thể tin vào giây phút ấy,phút giây người đàn ông đó hôn lên môi mình,tôi thật sự sốc…

Tôi lùi lại rồi tát vào mặt Hưng…

-Anh làm gì vậy?

Trà chạy thẳng vào phòng còn Hưng đứng như chết lặng,anh ta chợt thấy cha mình lên tiếng …

-con thích cô gái đó chưa?

Hưng nhếch miệng cười rồi nhìn cha mình

-theo bố…

Bố Hưng buồn rầu nhìn con trai đi thẳng lên phòng…ông nắm chặt tay rồi Tâm từ sau lưng xoa lưng cha mình

-con tin có hy vọng cha ạ ,chúng đã hôn nhau

-không đâu nó là người thế nào chẳng lẽ con quên à,nó sẵn sàng ngủ với đàn bà nhưng cái bố cần là người có thể qua mặt dc nó để có thai ,nó là bác sỹ mà …bố cần nó có đời sau phòng khi nó k thể sống…con hiểu không

Hưng đứng bên trên nghe thấy anh ta cười nhếch mồm rồi nhìn bàn tay của anh ,trên tay anh ta đầy máu của Trà…tay Hưng run lên rồi bật cười như mỉa mai…anh ta thở mạnh đôi mắt đảo vẻ rối bời…nhấc máy lên gọi cho chị gái

-chị đưa cô ý đi khỏi đây đi,Trà vừa bị thương vì em …vết rách ở tay rất đau đấy

-cứ để con bé ở lại

-không,em k muốn thấy cô ta ở đây nữa,em thấy khó chịu khi có người lạ ở đây…nếu chị để cô ta ở đây em sẽ đi …

-em tại sao k để cô ấy ở cạnh

-để làm gì,em nói rồi em k động vào cô ta đâu

-thế thì chị càng có lý do cho Trà ở lại vì cô ấy khác những cô gái khác,em trân trọng Trà nên mới k động vào chứ kp qua đường như những cô khác

-chị thôi đi

-chị nói đúng tim em chưa

-em thương hại cô ta chỉ là vậy thôi

-bác sỹ Phạm Thành Hưng từ khi nào lại biết thương hại người khác vậy nhỉ…đừng cố chấp ,6 năm trước em đã chú ý đến Trà thì k có lý do gì 6 năm sau em k chú ý đến cô ấy cả,chị đi về rồi Trà bị thương vì em thì em nên có trách nhiệm …chị gọi con bé k nghe máy chắc bh có lẽ đau lắm

-em k quan tâm,em sẽ đi khỏi đây

Hưng dập máy rồi anh ta đi tắm,nước xả vào đầu …anh ta cứ nghĩ đến lúc Trà nắm dao đằng chuôi máu chảy ròng là Hưng lại thấy khó chịu trong lòng,anh ta nhăn mặt rồi cộc cộc đầu vào tường dưới vòi sen…”Mình điên rồi sao lại để thành ra thế này,không thể ở gần nhau được”…

Anh ta quấn khăn tắm vào người,thân hình vạm vỡ mái tóc ướt rũ xuống gương mặt người đàn ông lạnh tanh…anh ta ra bàn lấy thuốc đưa lên miệng rồi châm lửa hút…quay ra thấy Trà đang đứng ở cửa tay cuốn chiếc khăn đầy máu…

-sao tôi cầm máu mà mãi nó vẫn cứ chảy…

Hưng vội vàng đi ra cầm bàn tay nhìn rồi thở mạnh …

-vết hơi sâu phải khâu rồi…

anh ta vẫn chỉ quấn chiếc khăn tắm mà bỏ dụng cụ khâu ra…Trà lùi lại

-tôi sợ đau lắm

-hai mũi thôi k đau đâu…

-thật không…

-thật…đưa tay đây…

Hưng móc kim vào Trà bật khóc vì đau

-anh nói dối …

Hưng vừa khâu vừa thổi…Trà nước mắt giàn dụa …Hưng sát khuẩn sạch sẽ rồi băng tay cho Trà…Trà lặng nhìn Hưng băng tay,nhớ lại nụ hôn lúc nãy Trà đỏ mặt…

Tôi cứ nghĩ yêu nhau mới có thể hôn lên môi nhau,đó là cử chỉ của những người yêu nhau,có lẽ lúc đó tâm lý anh ta bất ổn nên mới hôn mình cho đỡ sợ chăng (tôi gãi đầu)…

-Còn đau không

-không,hết rồi khỏe re rồi (Trà dơ bàn tay bị băng lên cười)

-phải biết tự bảo vệ mình,tôi là kẻ điên đấy

-anh k nói tôi cũng biết là anh không bình thường ,thế nhưng trong chúng ta ai cũng sẽ có đôi lúc không bình thường thế nên mới có những sai lầm,nếu hoàn hảo quá cũng không tốt,khi tôi bị bắt ai cũng nói tôi bị điên rồi mới gϊếŧ mẹ chồng,đã có những lúc tôi tự muốn gϊếŧ chính bản thân mình anh tin không và khi đó tôi cũng là kẻ không bình thường…tâm bệnh của chúng ta đều xuất phát ở đây mà ra

Trà đặt bàn tay bị thương lên ngực Hưng phía trái tim…Hưng như khựng lại nhìn nét mặt vẫn tươi cười của Trà…đột nhiên trời có cơn mưa Trà nhanh tay bịt tai của Hưng rồi hát cho xua tan tiếng mưa khi cửa sổ đang mở…Hưng như đứa trẻ cúi đầu nghe Trà hát nghêu ngao…”Nếu một ngày tình yêu của ta nhạt phai hơn trước ,đôi bàn tay vẫn nắm nhưng lệch vài nhịp trái tim,lời anh hứa mong manh làm sao,liệu còn giữ anh trong vòng tay của em được không”…

Trà hát rồi nhìn Hưng…Hưng nghe câu được không anh ta mỉm cười …

-anh cười gì anh biết bài này à,tôi hát hay đúng không…chuẩn hay luôn …anh cười đẹp đấy,cứ giữ mãi nụ cười thế này khi bên tôi nhé…

cô gái nhỏ đứng kiễng chân bịt tay lên tai người đàn ông cao to…Hưng vòng tay vào vòng eo bé nhỏ của Trà anh ta nhấc Trà lên bằng 1 tay để trà đỡ mỏi…bên ô cửa sổ cơn mưa ngày đó …ánh nhìn của cả hai trong căn phòng…mọi thứ đang bắt đầu…

Tại một quán trà phong cách nhật bản …chủ tịch Hưng Phát ngồi lặng yên khi cô gái đói diện cười nhẹ,đôi môi đỏ cùng ánh mắt k mấy thiện cảm,cô gái có vẻ ngoài na ná Trà …

-con chào bố

-đừng gọi tao là bố,mày muốn gì khi mà k làm theo thỏa thuận

-con suy nghĩ rồi,con nhớ anh Hưng lắm ,anh ấy nếu biết con còn sống và do bố ép con giả chết thì sẽ thế nào nhỉ…

-mày…

-con biết nguyên nhân vì sao anh ấy ghét mưa ,hay giờ con đi nói với anh ấy,bố đừng giở trò vì chỉ cần con không xuất hiện thì chị gái con sẽ tự gửi mail đến cho con trai bố …

-mày nói số tiền đi thư kí của tao sẽ ck nhưng mày nên nhớ chọc vào tao k hay đâu

-con cám ơn bố ạ

Thanh cúi đầu chào Phát…ông ta đi ra mà vẻ mặt đầy cay cú…

Tôi thấy chiếc khăn quấn của Hưng tụt xuống,tôi ngẩng vội mặt lên nhưng vẫn phải lấy tay bịt tai anh ta…Hưng dùng chân gắp khăn nhưng cuống nên gắp mãi k được

-Thôi đứng yên nào

-tôi thả cô xuống nhé khăn của tôi tụt (Hưng nói mà ấp úng)

-tôi thấy hết rồi k nhìn lần hai đâu yên tâm…

Trời tạnh mưa Trà quay đi Hưng tóm khăn quấn vội

-này cô là đàn bà gì mà k bh ngại thế…

-có ngại chứ nhưng chỉ ngại với người tôi yêu thôi

-nói thế là ý gì

Hưng đi ra mặc quần vội vàng…anh ta đi ra hành lang thấy Trà đang bỏ đồ trong tủ ra nấu ăn…Trà quát

-tay tôi đau anh rửa rau đi,mai cô giúp việc mới lên

-à uk…

Hưng nhặt rau anh ta nhặt chi tiết từng chút,Trà ra cầm cả bó vặt xoẹt trước mặt

-nhanh cái tay lên…chẹp chẹp (ý chê Hưng chậm)…

Trong căn nhà đó ,nơi bếp của gia đình đang bùng lên ngọn lửa ấm áp…nụ cười của cả hai khi chỉ nhau nấu ăn…

Tối đến Hưng thấy Trà ngồi đổ hạt cho chó ăn …tóc của Trà khẽ bay nhẹ rồi cười khi hai con chó tranh nhau và Trà đang phải giải quyết…Trà ngồi nói chuyện với chúng như những người bạn…Hưng rút trong túi quần ra chụp bức ảnh Trà đang xoa đầu chú chó…nghe tiếng tách Trà quay ra nhìn thì Hưng cho điện thoại vội vào túi quần…

-này anh chụp tôi đấy à

-tôi…tôi chụp cô làm gì ,tôi chụp hai con kia…

-xì…này tôi hỏi xíu,sao anh lại nuôi một cao gầy và một con béo lùn thế…

-thích hai giống này thì nuôi chẳng có lý do gì cả

-có chứ như kiểu anh biết tôi đến đây ý,con cao gầy này giống anh còn con béo lùn này giống tôi vậy…khác xa về tất cả nhưng lại có thể ở cạnh…

Tôi đỏ mặt khi ví von hơi quá nghe như tình cảm gì gì đó…Hưng thì cười như kẻ hâm bên cạnh

-sao cô lại có thể ví người với chó nhỉ…

-nó là bạn chứ không phải chó …

-chó nó mới sủa cô gọi nó là bạn vậy cô sủa như nó tôi xem nào

-anh nói chuyện được với tôi vậy anh cùng sủa với tôi nhé

-cô…nói chung nó là chó

-nó là bạn

-chó…

-bạn…

Hai người ngồi bên hiên tranh luận khiến hai chú chó kêu ỏng rồi rũ tai ngồi nghe…

Tôi trở về phòng mà thấy lòng chợt ấm áp và bình yên đến lạ,nhìn đôi bàn tay bị băng bó nhưng trong lòng vui vẻ thì nó chẳng hề đau chút nào…

Hưng mở ngăn kéo ra chiếc lắc tay hình cỏ 4 lá màu đỏ bằng vàng,anh ta dơ lên trước ánh đèn…ánh mắt Hưng buồn bã rồi mở cửa phòng của vợ anh ta…dơ chiếc lắc lên trước bức ảnh Hưng cười nhẹ ” Anh tặng nó cho cô ấy được không”…

Hưng khi nãy nhìn lại lý lịch của Trà anh ta ra nhận ra ngày mai là sinh nhật của Trà…thấy gương mặt của Trà khi bị bỏng ” cô dũng cảm lắm cô gái của tôi”…

Tâm nghe bố nói lại về vụ Thanh còn sống …

-cha nói gì cô ta còn sống,rốt cuộc sao bố lại làm vây

-bố có nỗi lòng khó nói,giờ nó uy hϊếp bố,bố thấy lo lắm ,lo ngày nào đó nó dở mặt

-bố biết Hưng nó sốc thế nào khi nhận xác vợ chết cháy trong xe …vậy mà bh bố lại nói hóa ra cô ta còn sống…nó luôn dằn vặt rằng vô tâm với vợ vì nó tránh,nó sợ ở gần làm cô ta tổn thương nhưng cô ta vì tiền bất chấp tất cả…

-con nghĩ cách gì đi,bố sợ nó nói ra chuyện sẽ làm tổn thương thằng Hưng,nó sẽ chết ngay đấy

-bố k dc giấu con rốt cuộc có chuyện gì?

Tâm rời khỏi phòng của bố mình,cô đi lảo đảo và sốc khi nghe bố cô kể …” Hóa ra,hóa ra thằng bé ,em của tôi…ôi không thể nào…chị xin lỗi em Hưng ạ,xin lỗi vì tất cả…k thể bên em”…

Tâm ngồi bịch xuống hành lang khóc như một đứa trẻ…người vợ bé của Phát đứng ở dưới nhìn lên vẻ thắc mắc ” cô ta sao lại khóc to vậy nhỉ”…

Tâm xuất hiện trước mặt của Thanh khi cô ta đang ngồi nhâm nhi rượu vang ở một khách sạn cao cấp…mở cửa cô ta sốc ,Thanh tì tay vào cửa

-chào em dâu,em đi đâu mà vội mà vàng kẻo quàng vào dây…

-em…em chào chị

-ấy chị nào dám nhận…chị nghe bố chị nói hết rồi,em sẽ k nhận dc một xu nào từ gia đình chị nữa hiểu không,nếu em có can đảm thì cứ gặp em chị và nói…chị tin là khi em nói xong thì k còn cái răng nào húp cháo đâu

-chị dọa em k khác gì bọn xã hội đen ý nhỉ…

-xã hội đen nhìn chị còn sợ đó em,cái gì k làm dc bằng ít tiền thì chị làm bằng nhiều tiền,nhà chị k có gì ngoài tiền

-em về vì nhớ anh Hưng …

Tâm cười nhếch mồm

-im mõm đi con chó chết,mồm mày đừng thở ra tên em tao…cứ biến mất như nó đã nghĩ mày chết,nó đã quên đươc mày rồi hãy để nó yên

-thật là quên được k chị,để xem…

-nhớ lời tao nói

Tâm quay đi Thanh tức nắm chặt tay …” em đã nghĩ suốt 7 năm qua ,em cần anh ấy chị chồng ạ “…

Thanh cười nhếch mồm…

Tôi thấy Đức trả lời trên zalo là mai con tôi đang đi du lịch với ông bà ,ngày mai sinh nhật tôi chỉ muốn ở bên các con của mình…vậy là tan bao giấc mơ rồi

Trinh thấy Đức nhắn tin lúi húi vẻ giấu diếm cô ta nhếch mồm cười…” anh ăn hoa quả đi,nhắn tin cho ai mà vẻ mặt lo lắng vậy”

-giờ em quản cả việc anh nhắn tin à,anh mệt ngủ trc đây

Trinh lừ mắt nhìn điện thoại…cô ta biết Đức đang nhắn tin cho Trà…

” mày không còn xuất hiện vào gia đình tao được lâu nữa đâu,con khốn định cướp chồng tao hay sao”…

Hôm sau tôi thấy cô giúp việc mua rất nhiều đồ…tôi gặng hỏi

-nhà có khách hả cô

-cậu Hưng nói tối nay làm nhiều món ngon,chắc có khách…

-à vâng để cháu giúp thím…

Hưng đi từ trên xuống tay anh ta cầm chiếc hộp rồi đưa cho Trà

-cho cô đấy

-gì vậy?

-mở ra đi

-thì anh nói là gì đi tôi sẽ mở

-thì mở đi rồi sẽ biết có gì

-thì anh cứ nói đi xem nào

Cô giúp việc cười khi thấy hai người tranh cãi…Hưng giật chiếc hộp rồi mở ra…

-đưa tay đây…

Tôi thấy chiếc lắc hình cỏ 4 lá…tôi ngạc nhiên

-anh cho tôi thật hả…anh sốt à…trời đâu có mưa (ngó nghiêng)

-chúc mừng sinh nhật

Nghe Hưng nói tôi ngạc nhiên…tôi xúc động cứ lặng yên nhìn anh ta đang đeo chốt vòng tay

-từ bé đến giờ lần đầu có đàn ông mua quà sn cho tôi đấy

-nói k thấy ngại à

-ngại gì sự thật…dù sao cũng cám ơn anh đẹp lắm,tôi rất thích

-ừm…rất hợp với cô…

Hưng quay đi rồi cười nhẹ…tôi đột nhiên tim đập thình thịch…vội vã vào tolet rửa mặt ” tỉnh táo đi Trà mày đang loạn nhịp rồi đấy”

Tôi dơ chiếc lắc lên rồi cứ cười mỉm sướиɠ cả ngày…

Tại viện thẩm mỹ…Trinh bắt đầu làm mũi…ánh mắt cô ta nhìn Hưng không rời…cho tới khi xong cô ta thấy Hưng vội vã rời khỏi phòng phẫu thuật…Trinh xua tay…

-anh em có thể hoãn làm ngực hôm nay không,em thấy mệt để cuối tuần được k

-được em,nếu thấy sức khỏe k ổn thì nên dừng…

-mũi đẹp lắm ạ,mới làm đã đẹp nvay rồi chắc sau đẹp lắm ạ,cám ơn anh vì quá mát tay ạ

-k có gì đó là quyền lợi của em và anh làm theo nghĩa vụ mà…

Hưng cười rồi Trinh cứ ngẩn ngơ…

Nhân viên: anh Hưng ơi bên kia có chị làm mũi cấu trúc hỏi có làm được hôm nay k

-làm dc nhé ca đại phẫu hôm nay hoãn rồi

Hưng đi vội vã Trinh thì thẩn thơ…

y tá: chị đi lối này nhé

-anh Hưng của bọn em chắc nhiều bạn nữ thích lắm

-dạ vâng anh ấy quá bảnh mà…ăn mặc lại đẹp nữa nên hoàn hảo

-hoàn hảo sao,chị cũng thích hoàn hảo…

Tối đến tôi mặc chiếc áo mà Hưng mua cho ở chợ đêm …chị Tâm đến mua chiếc bánh sinh nhật to đùng

-chúc mừng sinh nhật Trà nhé ,chị bận quá nên giờ mới tới được còn gì làm k

-dạ xong rồi k còn gì đâu

-có hoa quả gì k để chị bổ cho

Tôi lần đầu được đón sinh nhật với người lạ…nhớ khi xưa Đức chưa bh nhớ sinh nhật tôi,tôi toàn mua chiếc bánh kem 10k rồi thắp chiếc nến và ngồi tự hát tự thổi bánh cùng hai con…ở đây tôi thật sự được đối xử quá tốt,tôi cảm nhận k có giả tạo bởi vì đứa như tôi thì họ có thể lợi dụng được điều gì đâu…họ k chê quá khứ của tôi …thật sự muốn nói lời cám ơn mọi người…

Hưng đi về cười nói với chị gái,anh ta đi thay đồ vội vã…

-này thổi nến đi trước đi k muộn

-em á…30 rồi còn đủ chỗ cắm nến k ạ

Hưng rút ra số 30 khiến Trà ngỡ ngàng

-thời đại nào rồi còn phải cắm nhiều nến cô như bị ngơ ý

-thì không biết nên tôi hỏi vậy,anh cắm lệch kìa ,có anh ngơ ý…

Tâm mỉm cười nhìn hai người …đèn tắt…khúc hát sinh nhật bật lên …Tâm vỗ vai tôi

-ước đi em

-em ước con cái và mọi người đều luôn khỏe mạnh…nhất là anh đừng sợ vì có tôi rồi

Hưng trong ánh nến mỉm cười nhìn Trà…

Ánh đèn bật lên…Thanh đứng ở cửa đôi mắt hai hàng lệ rơi…cô ta mếu máo” Anh ơi..anh Hưng cứu em”…

cô gái lao vào ôm Hưng ngay trước mặt tôi…chiếc bánh sinh nhật trên tay Hưng rơi xuống…số 30 nát bẹp ngay trước mặt tôi…Hình như Hưng còn chưa định hồn nổi…ánh mắt anh ta lúc này nhìn tôi vô hồn…người vợ đã chết của anh ta đột nhiên xuất hiện …tôi phải thế nào đây khi mà bản thân đang có tình cảm với người ấy…

---------