Chương 7

Tôi đã phấn chấn trở lại, trạng thái tinh thần của tôi dần tốt lên.

Để tránh suy nghĩ linh tinh, tôi đi làm việc vặt ở trạm dịch. Không ngờ, lá thư đầu tiên tôi xử lý lại là của chính bản thân mình.

“Nguyệt Nguyệt, tôi muốn gặp cậu. - Sở Phóng.”

Cũng thông minh đấy, còn biết đốt thư.

Vốn dĩ tôi không muốn dây dưa thêm nữa, chỉ là bây giờ cơm ăn, áo mặc, chỗ ở đều do Sở Phóng đốt cho.

Ăn của người miệng ngắn, lấy của người tay mềm.

Tôi lại phải đi tìm Hắc Vô Thường lần nữa.

Hắc Vô Thường nhìn thấy vẻ thiếu kiên nhẫn của tôi, không nói thêm gì, chỉ lấy ngón tay cái xoa xoa vào ngón trỏ.

Tôi vô cùng lịch sự đặt tiền giấy vào tay hắn.

Hắn đếm tiền rồi phẩy tay một cái.

Tôi xuất hiện trong phòng ngủ của Sở Phóng.

Bây giờ đã là nửa đêm, Sở Phóng vẫn tắt đèn như trước, kéo rèm cửa thật kín, giơ tay trong phòng cũng không nhìn rõ năm ngón, khói bay mịt mù.

Cậu ấy ngồi trên ghế sofa, đốm lửa giữa ngón tay sáng lên. “Cậu thế này là đang muốn mời tôi quay phim ma à?” Tôi lặng lẽ lên tiếng.

“Nguyệt Nguyệt.” Sở Phóng vội vàng đứng dậy, đi về phía tôi hai bước, trong bóng tối có chút luống cuống.

“Bật đèn lên đi, đã nửa đêm rồi.”

Sở Phóng dừng một chút: “Tôi tưởng cậu sợ ánh sáng nên mới không bật.”

Cậu ấy mò mẫm đi tới cửa bật đèn lên.

Ánh sáng màu vàng ấm áp trong phòng khiến tôi không thể mở mắt được. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là tàn thuốc vương vãi khắp sàn nhà, nhìn lên trên, trên tường dán đầy ảnh của tôi.

Ảnh từ thời bím tóc sừng trâu lúc còn tiểu học, đến tóc đuôi ngựa hồi thời trung học, rồi đến khăn choàng tóc dài sau khi tốt nghiệp đại học, còn cả ảnh tôi mặc váy cưới.

“Tôi tưởng cậu đã nhìn thấy những thứ này rồi chứ.”

Sở Phóng tự cười tự giễu, “Có dọa cậu không?”

Tôi gật gật đầu: “Cũng ổn, dù sao cậu từ nhỏ đã khá b/iến th/ái rồi.”

Thực ra cũng không phải b/iến th/ái, nó giống cực đoan hơn.

Ví dụ, cậu ấy thích đua xe, dù đã gặp tai nạn ba lần, một lần qua cơn nguy hiểm rồi bị tàn tật, nhưng Sở Phóng vẫn không quan tâm mà tiếp tục đua xe.

Ví dụ, cậu ấy thích tôi.

“Nguyệt Nguyệt, tôi có thể... nhìn cậu được không?”

“Sở Phóng, tôi đã ch/ết rồi.”

“Tôi biết, trước kia cậu tránh mặt tôi lâu như vậy, tôi chỉ muốn nhìn cậu lần cuối thôi.”

Tôi thở dài, linh hồn trong suốt của tôi dần dần ngưng tụ thành đường nét rõ ràng.

Đôi mắt của Sở Phóng đầy tia m/áu nhìn chằm chằm vào mặt tôi không chớp, chất chứa nỗi lưu luyến.

Tôi cười với cậu ấy: “Tăng cân đúng không?”

“Không, tiều tụy đi nhiều rồi.” Sở Phóng khẽ cau mày, đầu ngón tay khẽ run chạm vào mặt tôi, lần theo đường nét của tôi.

“Cậu nhìn lại mình đi, trên mặt không có tí m/áu nào, quầng thâm mắt đen sì, nhìn còn giống ma hơn tôi nữa.” Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy.

Sở Phóng không nói gì, chỉ nhếch môi, sau đó lại lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt ánh lên nụ cười lấp lánh.