Chương 8

Trái tim tôi được ánh mắt của cậu ấy sưởi ấm.

Tôi thu hồi ánh nhìn: “Sao cậu lại muốn gặp tôi?”

“Cậu… đi gặp Thiên Thiên chưa?”

Tôi im lặng hai giây:

“Chưa, tiền cậu đốt cho tôi đủ dùng rồi.”

Âm dương cách biệt, cũng không cần thiết phải bắt Sở Phóng lo lắng cho tôi.

“Ừm. Tôi chỉ muốn gặp cậu, tiện hỏi xem cậu có đủ tiền tiêu không.”

“Tạm thời đủ rồi. Thiên Thiên còn đốt cho tôi mười soái ca, ở dưới đó tôi sống rất sung sướиɠ.”

“Mười soái ca?” Sở Phóng cau mày.

“A, hết giờ rồi, tôi đi trước đây. Nhớ tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé, tạm biệt.” Tôi nhanh chóng biến thành linh hồn.

Thực ra thời gian vẫn chưa hết, tôi vẫn phải đợi ở đây một lát.

Sở Phóng đứng yên tại chỗ, châm một điếu thuốc, một lúc sau đột nhiên hỏi:

“Cậu còn chưa đi, đúng không?”

“Sao cậu biết?” Tôi cảm thấy hơi chột dạ.

“Bởi vì trên người cậu có điều hòa”

“Ồ…”

“Cậu ra ngoài đi, tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu.”

Tôi miễn cưỡng hiện thân.

Sở Phóng cau mày, do dự một chút, cụp mắt nhìn tôi: “Cậu bị Nghiêm Vũ s/át hại, phải không?”

“Không phải, cậu nghĩ nhiều rồi.” Tôi giả vờ bình tĩnh, mặt không cảm xúc nhìn vào đôi mắt tò mò của cậu ấy.

Với tính cách của Sở Phóng, tôi rất sợ nếu cậu ấy biết sự thật, không biết sẽ làm ra chuyện gì quá khích nữa.

Sở Phóng liếc nhìn tay tôi, bình tĩnh nói: “Mỗi lần cậu nói dối, đều sẽ vô thức siết chặt nắm đấm.”

Tôi vội vàng buông tay ra, nhưng lại giống giấu đầu hở đuôi hơn.

“Xin lỗi, do tôi không bảo vệ được cậu, đau lắm đúng không…” Sở Phóng áp lòng bàn tay ấm áp lên mặt tôi, lông mày lạnh đi mấy phần, “Yên tâm, tôi sẽ không để yên cho họ.”

“Cậu đừng làm chuyện gì ngu ngốc, người có bàn tay nhuốm m/áu sẽ không được xuống địa ngục hay luân hồi. Số mệnh của anh ta ngay khi kết thúc sẽ lập tức tiêu tán khỏi nhân gian. Đừng gây thêm tội lỗi cho bản thân.”

Sở Phóng lặng lẽ nhìn tôi, không nói gì.

“Sở Phóng, cậu hứa với tôi, đừng làm cho tôi ở dưới địa ngục sống không yên ổn.” Thân hình của tôi hóa thành một điểm sáng và bắt đầu tiêu tán.

“Sở Phóng, cậu hứa với tôi đi!”

Khoảnh khắc tôi biến mất, gió thổi nhẹ một tiếng, “Được”.

Tôi cảm thấy hơi hoang mang liên tục mấy ngày liền.

Tôi rất hiểu tính tình của Sở Phóng, cậu ấy có thù sẽ tất báo.

Mà kế hoạch của Nghiêm Vũ, theo tôi thấy không có bất cứ kẽ hở nào, cậu ấy gần như không thể tìm được chứng cứ.

Như để xác minh những gì tôi nghĩ, vài ngày sau, tiền bạc hàng hóa mà tôi đang nhận liên tục hàng ngày đột nhiên ngừng lại.

Tôi thực sự sốt ruột nên lại tìm đến Hắc Vô Thường.

Không hiểu sao, những người khác đến tìm Hắc Vô Thường bàn chuyện đều bị làm khó, chỉ có tôi, từ trước đến nay chưa bao giờ bị hắn làm khó dễ gì cả.

Cùng lắm thì hắn chỉ chê bai tôi.

Sau khi nhận được ánh mắt dò xét của hắn, tôi xuất hiện trong phòng Sở Phóng.

Phòng cậu ấy hôm nay không còn tối đen như mực nữa, chỉ là cậu ấy không có ở trong phòng.